Trận cuồng phong lần nữa nổi lên còn dữ tợn hơn trước, nó từ từ hình thành một cơn lốc xoáy cùng với những cành cây xung quanh nhìn giống như những cánh tay của một con quỷ khổng lồ nào đó, quất tới tấp vào khu trọ nơi cả bọn đang trú, bỗng có một tiếng hét thất thanh vang lên, mọi người ngó nghiêng tứ phía nhưng phía cơn bão dày đặc dường như không có bóng người nào, chỉ riêng Tuấn giật bắn mình với âm thanh ấy mà chạy thẳng về phía cơn lốc:-Trang, em ơi! Cơn lốc bấy giờ phát sáng ở mắt bão, những nhánh cây khô bị nó cuốn lên giờ đã chả khác gì bộ vuốt, sà xuống đám bạn như muốn vồ lấy ăn tươi nuốt sống. Biết có chuyện chẳng lành, Hoàng như chợt bật tỉnh, nhớ ra thứ mà cha mẹ bảo mình phải cất thật kĩ, Hoàng lục tung chiếc ba lô trong tủ áo, lấy ra một cái hộp nhỏ làm bằng gỗ mun có nạm vàng và được tráng rất khéo, các cơ quan chạy dọc theo những chi tiết bằng vàng làm cả bọn tin chắc đây là một món bảo bối nào đó, Hoàng xoay cơ quan ở giữa chiếc hộp làm toàn bộ những bánh răng, hình khắc và khối hộp chuyển động một cách tinh vi, lóe lên ánh sáng ánh lam biếc kì lạ làm hoa cả mắt người xem, Hoàng cầm lên thứ được giấu kín trong hộp, xé tấm nhung vàng ra. Từ trong đó, một cây cọ được trạm khắc họa tiết bằng vàng cùng với lông cọ bán nguyệt màu lam và thân cọ như được tạc từ ngà voi....Hoàng cầm cây cọ, xông ra giữa sân quất lấy quất để vào không trung, lập tức gió bão im phăng phắc! cơn lốc như một con thú hoang, giãy dụa, quất thân mình vào những cây dừa cảnh khiến cả bụi cây bật gốc, lao thẳng về phía Hoàng. Hoàng bấy giờ thân thủ nhanh nhẹn, lùi lại 2 bước mà ngửa đầu cọ lên trời. Lập tức mây đen ùa lại, gió thổi dựng cả tóc và nhất bổng cả cơ thể lên không trung chừng một tấc, Hoàng đặt tay còn lại ra cách trước ngực mình một phân, đưa ra một tràng tiếng tàu, tiếng nôm khó hiểu rồi giơ cao ngón trỏ và ngón giữa lên cơn bão quỷ kia, lập tức hàng loạt tia xét đập xuống cơn lốc, những cây dừa kiểng và đám cành lá nhìn như bộ vuốt