Cú đánh của rắn đỏ không trúng càng khiến nó giận tím mặt hơn, nó tiếp tục gào lên và nhào đến.
Lâm Mạc Huy ném Tạ Thanh Nguyệt tới bên cạnh, thả lỏng người một cái nhảy lấy đà tránh khỏi sự truy kích của rắn đỏ.
Sau đó anh nhanh chóng chạy đến bên người Tạ Đình Ngũ, cầm lấy trường thương trên mặt đất.
"Mượn trường thương dùng một chút!"
Lâm Mạc Huy hét lớn một tiếng, nhử cho rắn đỏ đến gần sát rồi trực tiếp xoay người đầm thương vào trong thân thể của rắn đỏ.
Vảy của nó đã chặn lại một cú này, nhưng một cú mà anh dùng hết sức lực để đâm vẫn khiến cho cơ thể rắn đỏ run lên.
Bị một sức mạnh lớn đánh vào trong cơ thể khiến cho rắn đỏ đau đớn không thôi!
Tròng mắt Tạ Đình Ngũ như muốn rớt ra ngoài, ông ta chẳng bao giờ ngờ chàng thanh niên này lại có thực lực mạnh như vậy.
Bọn họ vẫn luôn cho rằng mấy người Lâm Mạc Huy chính là một đám rơm rạ phế vật.Nhưng bây giờ Lâm Mạc Huy thể hiện ra thực lực như này đã vượt qua ông ta xa thật xa rồi!
Rắn đỏ giống như nổi điên lên, nó vươn hai cái móng vuốt năm lấy trường thương, cứ thế mạnh bạo vặn cây trường thương thép luyện xoắn thành bánh quẩy.
Mọi người tại đó đều bất ngờ, đây rốt cuộc là thần vật gì thế?
Mà nhân cơ hội này cơ thể Lâm Mạc Huy nhảy đến phía trên tảng đá bên cạnh.
Ở giữa ngón tay của anh có kẹp mấy cây kim bạc.
Anh nhằm ngay đôi mắt của rắn đỏ, đột ngột phóng qua.
Tất cả kim bạc đều đâm vào trong mắt của rắn đỏ.
Rắn đỏ bị mù hai mắt, nó phát ra tiếng kêu thảm thiết đau khổ, ở tại nơi đó nó không ngừng quay cuồng, cái đuôi thật lớn đập nát tảng đá dưới chân Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy rơi xuống đất lăn lộn một cái, sau đó vọt đến sau lưng răn đỏ.
Anh chộp lấy con dao dài trên mặt đất, bắt lấy cơ hội vọt đến bên cạnh thân rắn đỏ, nhảy lấy đà lên, sau đó dùng dao dài đâm vào mắt