**********
Vẻ mặt của Lâm Mạc Huy lạnh như bằng: “Cổ Tôn, vì để đối phó tôi, mà giết nhiều người vô tội như vậy, có xứng đáng không?”
Cổ Tôn bật cười ha hả: “Lâm Mạc Huy, chỉ cần có thể giết được cậu, có hại chết bao nhiêu người cũng đều xứng đáng cả!”
“Như thế nào, tôi đối với cậu, đủ xem trọng chứ?”
Tần Vô Xá trực tiếp bước lên: “Cổ Tôn, sao phải nhiều lời với anh ta chứ?” “Trực tiếp giết chết đi cho xong việc!”
Lâm Mạc Huy liền nói: “Chờ đã!” “Cổ Tôn, Tần Vô Xá, đừng trách tôi không cảnh cáo trước!”
“Những người ở phía bên đó, là người của nhà họ Nạp Lan đến từ Bắc Giang!”
“Lũ rắn mà các người lùa vào, đã hại chết biết bao nhiêu thành viên của nhà họ Nạp Lan, các người cảm thấy, nhà họ Nạp Lan sẽ buông tha cho các người sao?”
Cổ Tôn sửng sờ một lúc, sau đó thì cười phá lên: “Nhà họ Nạp Lan thì đã làm sao chứ?"
“Chỉ cần toàn bộ bọn họ đều chết ở đây thì còn ai biết được là do Cổ Tôn tôi đây làm chứ?”
"Ha ha ha..."
Tần Vô Xá cũng cười lạnh lùng: “Sao nào, muốn lợi dụng nhà họ Nạp Lan, muốn khiến cho chúng tôi ném chuột sợ vỡ bình sao?”
“Họ Lâm kia, nằm mơ đi!”
"Hôm nay, tất cả những người ở đây đều phải chết!”
Tần Vô Xá sau khi nói xong thì trực tiếp vồ lên, tấn công về phía Lâm Mạc Huy.
Người này đi giữa lũ rắn, giống như đi trên mặt đất vậy, hoàn toàn không sợ lũ rắn này.
Lâm Mạc Huy không dám lơ là, liền ra tay giao đánh với Tần Vô Xá.
Cổ Tôn thì trực tiếp gào thét lên, điều khiển lũ rắn tấn công về những người còn lại.
Sau khi ông ta biết được những người này là người nhà họ Nạp Lan, bèn quyết định giết chết hết tất cả bọn họ, không giữ lại một ai cả.
Nếu không, một khi tin tức này bại lộ, thì ông ta chết chắc!
Lũ rắn do Cổ Tôn điều khiển, như thể phát điên lên vậy, không ngừng lao về phía Tạ Đình Ngũ và Tạ Thanh Nguyệt ở trên tảng đá.
Tạ Đình Ngũ tuyệt vọng, ông ta bị thương rất nặng, hoàn toàn không thể chống đỡ được nhiều con rắn đỏ như vậy.
Quả nhiên, không bao lâu sau, ông ta đã bị một con rắn đỏ cắn trúng.
Sắc mặt của Tạ Đình Ngũ lập tức thay đổi, ông ta biết bản thân chắc chắn sẽ chết.
Ông ta không chút do dự, nắm lấy cổ áo của Tạ