Hứa Đình Hùng, Hứa Thanh Tuyết cũng đều khinh bỉ nhìn Lâm Mạc Huy.
Họ đều không biết thân phận của anh Hổ.
Đối với họ, Đặng Tiến Quân, Hổ Đông An là bạn của Lâm Mạc Huy, mà Lâm Mạc Huy sao có thể biết được những nhân vật có tiếng nói như thế chứ?
Hứa Thanh Mây vui mừng, vội vàng nói: "Ô, Lâm Mạc Huy, anh nói đúng!" "Anh Hổ quen biết nhiều người, để anh ấy đi, khá hợp lý." "Vậy anh gọi điện cho anh ấy đi.."
Chưa nói xong, Hứa Đình Hùng ho nhẹ một tiếng, trực tiếp ngắt lời: "Thanh Mây, Hoàng Kiến Đình đều xử lý xong cả rôi." "Lúc này, con tìm một người đi đến đó, vậy không hợp lý." "Đối phương thấy thế, lại cho rằng chúng ta không có năng lực, phải tìm người ngoài đến giúp, nói không chừng còn lớn giọng hơn." "Hơn nữa, chuyện này là em rể con xử lý, lại còn tìm một người ngoài đến, thể thì còn ra thể thống gì nữa?"
Hứa Thanh Mây: "Bố, thật ra, để anh Hổ xử lý việc này hợp lý hơn..." sẽ
Hứa Thanh Tuyết lập tức khó chịu: "Chị, những lời của chị có chút ý tứ đấy." "Sao chứ, cảm thấy chồng em không có năng lực, không thích hợp đi xử lý việc này sao?" "Nếu chị thực sự nghĩ như vậy, nói một câu là được rồi." "Bây giờ em đang gọi điện cho chồng em, bảo anh ấy mau cuốn xéo về, đừng ở đó ra sức mà còn chả được cảm ơn nữa!”
Hứa Thanh Tuyết lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện. Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt sợ hãi, vội vàng ngăn Hứa Thanh Tuyết lại. "Tuyết, con đừng kích động!" "Thanh Mây, con xem con làm ra chuyện gì rồi!" "Nếu con không tin Hoàng Kiến Đình thì con đừng bảo người ta đi làm việc. "Sai người đi xử lý, kết quả lại không tin người nhà, thì sao con có thể làm chủ tịch được?"
Hứa Đình Hùng tức giận nói.
Hứa Thanh Mây mơ hồ, mình bảo cậu ta đi xử lý bao giờ chứ?
Đó không bảo là họ bảo cậu ta đi sao?
Hơn nữa, mình chỉ muốn tìm một người hiểu rõ tình hình, thì có gì không đúng?
Cuối cùng, Hứa Thanh Mây không lay chuyển được hai người, cũng không dám tìm anh Hồ đến giúp.
Nhưng, cô cũng không quan tâm.
Chỉ cần có thể giải quyết việc này, tìm ai cũng đều như vậy
Đối với chuyện Hoàng Kiến Đình đến khu nhà máy mới, cô cả. nhất định sẽ không đồng ý.
Nhưng cô cũng có tính toán rồi, lát nữa đưa cho Hoàng Kiến Đình nhiều tiền tiền bồi thường một chút, tránh việc Hứa
Thanh Tuyết cả ngày nhắc đến chuyện này.
Đi ra khỏi công ty dược phẩm Hưng Thịnh, Hứa Thanh Tuyết nhổ thắng một cái. "Mẹ kiếp, tên Lâm Mạc Huy kia là cái thá gì chứ!" "Không nhìn ra được chồng tôi tốt thể nào!" "Chồng tôi vất vả lắm mới giải quyết được việc này, chị ta còn bảo tên anh Hổ đó xen vào." "Việc này làm xong, chắc chắn chị ta sẽ cướp công, sau đó không chừng bảo anh Hổ đến phụ trách phía công trường bên kia." "Nói trắng ra, loại súc sinh này, đến lúc đó, vẫn nhớ không quên, muốn cướp lấy sản nghiệp của nhà chúng ta!"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cũng không đành lòng. "Được rồi, Tuyết, con cũng đừng tức giận. "Cái gì nên là của các con, thì không ai có thể cướp đi được!" "Bây giờ cũng không thích hợp để gây ầm ĩ với thằng họ Lâm đó, dầu sao chuyện nhà họ Triệu cũng chưa được giải quyết." "Dụ nó giải quyết xong chuyện của nhà họ Triệu, chúng ta không cần sợ nó nữa." "Đến lúc đó, giúp chị con tìm một người thích hợp để gả đi." "Sau đó, đuối tất cả đám người Đặng Tiến Quân và Hổ Đông An đi, cha xem nó có thể làm được gì!"
Hứa Đình Hùng an ủi nói.
Hứa Thanh Tuyết nghe được những lời này, cười lạnh. "Nói cũng đúng" "Cứ để anh ta đắc ý trước đi, anh ta còn có thể bay nhảy được mấy ngày nữa chứ?" "Lập tức sẽ phải ngồi tù, con hiểu chút về anh ta, nhất định sẽ ngã ngựa!"
Phương Như Nguyệt cười gật đầu: "Đúng vậy!" "Dù sao nó cũng chịu oan ức thay cho nhà chúng ta, cho nó chút thẻ diện thì đã sao chứ?" "Con nuôi con chó trông nhà, chẳng phải còn phải cho nó ăn sao?" "Ha ha ha.."
Sau khi Hứa Đình Hùng trở về, liền lập tức bắt đầu chuẩn bị cho buổi dạ tiệc ngày thứ hai.
Ông ta đặt một phòng bao ở khách sạn vô cùng sang trọng trong thành phố, còn mua các loại rượu thuốc, bận bịu mãi mới xong.
Tối ngày thứ hai, Lâm Mạc Huy