Lâm Mạc Huy liếc mắt nhìn anh ta, âm thanh lạnh lùng nói: "Chu Gia Phong, tôi có thể cho anh một cơ hội!” "Nhưng, anh nhớ kỹ cho tôi, cũng chỉ có một cơ hội này." "Về sau nếu như anh lại chọc đến tôi, cũng không phải đơn giản như vậy!"
Nói xong, Lâm Mạc Huy nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Chu Gia Phong: "Chuyện toi nay, không được phép nói với bất kỳ ai!” "Nếu không, tôi vẫn sẽ giết anh!"
Chu Gia Phong gật đầu như giã tỏi: "Anh, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để lộ một chút tiếng gió nào cả!”
Lâm Mạc Huy đứng dậy rời đi.
Đi đến bên trong xe, Lâm Mạc Huy gọi điện thoại cho Hổ Đông An: “Tạm thời không giết Lâm Cường"
Chu Gia Phong đưa mắt nhìn Lâm Mạc Huy đi xa, sự kinh hoàng ở trong måt dân dần chuyển thành tức giận. Nghe tiếng xe đã đi xa, Chu Gia Phong lập tức giận mắng một tiếng: "Họ Lâm, con mẹ nó anh cứ chờ lấy!" "Không chơi chết người, ông đây thề không làm người!” Nói xong, Chu Gia Phong giấy dụa đứng lên, lại phát hiện hai chân đã tê dại, căn bản không đứng dậy nổi.
Chu Gia Phong vốn dĩ tưởng là thời gian ngồi xổm dài, chân tê.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, triệu chứng này vẫn như cũ, không thấy tốt hơn.
Bất đắc dĩ, anh ta chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Sinh Ngô Phàm. Đem tình huống bên này nói một lần cùng với Sinh Ngô
Phàm, cầu xin Sinh Ngô Phàm phải người đến giúp anh ta.
Không bao lâu, Sinh Ngô Phàm mang theo mấy người lặng yên không một tiếng động đuổi tới.
Bọn họ đều mặc quần áo màu đen, ẩn náu ở trong bóng "Ông Phàm, cuối cùng ông cũng tới!” "Đồ chết tiệt Lâm Mạc Huy kia, cũng dám đối với tôi như vậy, ông nhất định phải báo thù cho tôi!" "Trở về ông nhất định phải bắt tên chết tiệt kia, nhất định phải thiên đao vạn quả anh ta, nếu không, không giải được mối hận ở trong lòng tôi!"
Chu Gia Phong cắn rằng nói.
Sinh Ngô Phàm đứng ở bên canh nhìn chằm chằm anh ta, biểu cảm rất âm trầm. "Anh đã nói ra tên tôi?"
Sinh Ngô Phàm trầm giọng hỏi.
Chu Gia Phong biến sắc: "Ông Phàm, tôi... Tôi thực sự không có cách nào..." “Họ Lâm muốn giết ta, tôi cũng chỉ là tự vệ mà thôi!" "Nhưng mà, ông Phàm, ông cũng không cần lo lắng "Tên họ Lâm kia chính hổ giấy, căn bản anh ta cũng không dám làm gì tôi." "Mới vừa rồi còn uy hiếp, không cho phép tôi nói chuyện này cho người khác biết, nói rõ là trong lòng anh ta cũng sợ hãi chuyện bắt tôi bị bại lộ."
Trong mắt của Sinh Ngô Phàm lóe lên một chút ánh sáng, ông ta xoay người ngồi xuống, khẽ cười nói: "Có đúng không?" "Nói như vậy, chuyện Lâm Mạc Huy bắt cóc anh, không có mấy người biết?"
Chu Gia Phong nghĩ nghĩ: "Cái này thì khó mà nói." "Lúc ấy trên xe của tôi còn một cô gái, Lâm Mạc Huy đem tôi bắt đi, nếu thật sự muốn điều tra, nhất định có thể động đến anh ta." "Nhưng mà, chỉ cần tôi trở về, liền sẽ không có việc, ông tối.
Phàm, ông cũng sẽ không bại lộ." "Ông Phàm, nếu không trước tiên ông đưa tôi ra ngoài đã” “Không biết có chuyện gì, chân lại tê như vậy, không thể đứng lên nổi
Sinh Ngô Phàm cưoi khi: "Không đứng dậy nổi, vậy thì vĩnh viễn đừng đứng lên nữa”
Chu Gia Phong biến sắc: "Ông Phàm, ông... Ông có ý tứ gì?"
Sinh Ngô Phàm không để ý tới anh ta, nói khẽ: "Cái tên họ
Lâm còn rất khó đổi phó!" "Có thể văn cũng có thể võ, là một nhân tài” "Thành phố Hải Tân này lại là địa bàn của Nam Bá Lộc, nhà họ Sinh chúng ta cũng không tốt nếu đưa tay qua đây." “Chậc chậc, xem ra, đến thứ một chút chuyện mượn đao giết người!" Chu Gia Phong kinh ngạc: "Mượn đao giết người? Mượn đạo của ai?"
Sinh Ngô Phàm liếc mắt nhìn anh ta, cười khẽ: “Đương nhiên là đạo của Nhà họ Chu anh rồi!"
Chu Gia Phong trừng to mắt: “Nhà họ Chu chúng tôi?" "Ông Phàm, đoản chừng không có khả năng này đâu." "Người kia và Nam Bá Lộc có chút quan hệ, Nhà họ Chu chúng tôi, chắc chắn sẽ không quan tâm chuyện này."
Sinh Ngô Phàm chậm rãi ung dung nói: “Nếu như trực tiếp để Nhà họ Chu đối phó với anh ta, khẳng định không có khả năng." "Thế nhưng mà, nếu như để người của Nhà họ Chu chết ở trong tay anh ta thì sao?”
Chu Gia Phong kinh ngạc: "Ai vậy? Anh ta giết ai?” Sinh Ngô Phàm âm trầm mà nhìn anh ta, nói khẽ: “Anh nói xem?"
Chu Gia Phong đầu tiên là sững sờ, sau đó sắc mặt nhanh chóng thay đổi, hoảng sợ nói: “Ông... Ông muốn giết tôi, giá hoa cho anh ta?"
Sinh Ngô Phàm cười nhạt: "Chu Gia Phong, anh cũng không đến mức quá ngu ngốc!”
Chu Gia Phong kinh hoàng thất thổ: "Ông Phàm, chuyện này... Chuyện này sao có thể được?" "Tôi là giúp ông làm việc, tôi là người của ông, ông... Ông