Sắc mặt của những người đứng đầu mười dòng họ đều không vui. Tối hôm nay những người ở đây đều là người của mười dòng họ lớn. Lâm Mạc Huy nói rằng hung thủ ở trong số chính những người bọn họ, vậy chẳng phải là nói rằng người của mười gia tộc lớn đã giết chết Chu Gia Phong sao? Đồng thời, tất cả mọi người cũng đều đang âm thầm quan sát những người khác, quan sát biểu hiện của bọn họ, muốn tìm kiếm tất cả những manh mối có thể.
Chu Hùng Vĩ tức giận đến tím mặt: “Lâm Mạc Huy, đã chết đến nơi rồi, cậu vẫn còn dám ở đây gây xích mích để chia rẽ chúng tôi à? Tại hiện trường đều là bạn bè của nhà họ Chu chúng tôi, bọn họ làm sao có thể giết cháu trai của tôi chứ? Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có mà gắp lửa bỏ tay người!”
Lâm Mạc Huy cười lạnh: “Tôi cần gì phải gắp lửa bỏ tay người? Tôi đã nói rồi, là tôi có chứng cứ mà. Không phải lúc mấy người hỏi rằng cái gì mới được tính là bắng chứng xác thực sao? Được, bây giờ đến lượt nói cho mấy người biết, cái gì mới tính là bằng chứng xác thực”
Lâm Mạc Huy chỉ thẳng vào Chu Hùng Vĩ: "Tôi hỏi ông, ông đã kiểm tra qua điện thoại của Chu Gia Phong cùng với nhật ký cuộc gọi của anh ta chưa?"
Chu Hùng Vĩ đờ người ra: "Tôi.. tôi tất nhiên là đã kiểm tra rồi!" "Vậy sao?" Lâm Mạc Huy cười nhạo: “Nếu như đã kiểm tra rồi, vậy ông chắc là cũng biết rằng, sau khi tôi rời đi, Chu Gia Phong đã gọi một cuộc điện thoại cho người khác. Thử hỏi, nếu như là tôi đã giết chết Chu Gia Phong, anh ta làm sao cho thể gọi cuộc điện thoại đó được?"
Khoảnh khắc đó, cả hiện trường bỗng trở nên náo loạn.
Người của mười dòng họ lớn đều sững sờ, mọi chuyện vậy mà lại đảo ngược hết rồi sao?
Sắc mặt Chu Hùng Vĩ khe thay đổi, lạnh lùng nói: "Điện thoại của cháu trai tôi rồi, căn bản thoại gì chứ?" “Tôi đã kiểm tra qua điện chẳng có cuộc gọi đi nào hết!” “Lâm Mạc Huy, cậu đừng hòng đánh lừa du luận!"
Lâm Mạc Huy cười một cách chế giễu: "Chu Hùng Vĩ, tôi vẫn luôn cho rằng ông chỉ là tâm địa độc ác, cố ý muốn chia mũi nhọn vào tôi. Đến bây giờ tôi mới biết, ông không phải là chĩa mũi nhọn vào tôi, mà ông là thật sự đần độn đấy."
Chu Hùng Vĩ giận tím người: "Cậu nói cái gì thế hả!"
Lâm Mạc Huy: “Tôi đang khen ông đó! Cái tên phế vật ngu si đần độn này! Nếu như ông là kẻ giết người, ông có dọn dẹp sạch sẽ hiện trường không? Nếu như trong điện thoại có thông tin bất lợi cho ông, ông có tiêu hủy nó không? Kiểm tra điện thoại của anh ta có tác dụng gì chứ? Ông không biết đi đến phòng kinh doanh kiểm tra nhật ký cuộc gọi của anh ta sao? Đó mới là thứ có thể chứng minh một cách xác thực được, cũng là thứ không thể tiêu hủy được!”
Sắc mặt của Sinh Ngô Phàm ngôi ở cách đó không xa đột nhiên thay đổi, ông ta đột nhiên phát hiện ra tình hình có chút mất kiểm soát.
Hoàng Vĩnh Phong lập tức vỗ tay: “Nói hay lắm! Chu Hùng Vĩ, nhà họ Chu để anh phụ trách điều tra, thật đúng là có mắt như mù đó! Với chỉ số thông minh của anh, anh còn có mặt mũi mà điều tra mấy chuyện này sao?"
Mặt Chu Hùng Vĩ đỏ bừng cả lên: "Tôi... tôi..."
Ông cụ Chu thở dài một tiếng, đứa con trai này, xem ra nó vẫn là chẳng làm được việc lớn gì cả. “Cậu Huy à, cậu nói rằng điện thoại của Gia Phong có một cuộc điện thoại gọi đi, nhưng đó chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi. Nhưng điều đó chỉ có thể chứng minh là lúc đó cậu không hề giết Gia Phong, nhưng sau đó thì sao? Sau khi cậu rời đi rồi, chẳng lẽ nào không hề quay lại sao?" Ông cụ Chu khẽ nói.
Lâm Mạc Huy liếc nhìn ông ta một cái, vẫn là gừng càng già càng cay. Cải ông cụ Chu này quả thật là sắc bén hơn Chu Hùng Vĩ rất nhiều,
Chu Hùng Vĩ vui mừng khôn xiết, gật đầu liên tục: "Nói không sai! Cuộc điện thoại đó, căn bản chẳng nói lên được điều gì cả!"
Sinh Ngô Phàm thở phào nhẹ nhõm, xem ra bản thân cũng không cần phải nghĩ cách nữa rồi. Người nhà họ Chu đều đang nói giúp ông ta.
Lâm Mạc Huy cười nhẹ: "Không sai, cuộc điện thoại đúng là không thể nói lên điều gì. Tôi nêu ra vấn đề này chỉ là để chứng minh sự ngu xuẩn của Chu Hùng Vĩ một chút mà thôi. Mà tôi đã chứng minh rất thành công!"
Mọi người đột nhiên đều cười ô cả lên.
Chu Hùng Vĩ tức đến đỏ bừng cả mặt, lớn tiếng quát tháo: "Lâm Mạc Huy, bớt nói nhảm đi! Nếu như cậu không có cách nào đưa ra được bằng chứng chứng minh sự trong sạch của mình, tôi buộc phải tận tay giết chết cậu!”
Lâm Mạc Huy cười nhạo: "Không cần phải vội, tôi đưa ra chứng cứ cho ông ngay đây. Chu Hùng Vĩ, cho tôi mượn máy tính của ông dùng một chút, vừa hay tôi có một video muốn cho mọi người xem một chút."
Chu Hùng Vĩ lập tức xua tay: "Lâm Mạc Huy, đừng nói nhảm nữa! Chúng tôi không cần xem video gì hết, cậu chỉ cần đưa ra bằng chứng là được rồi."
Lâm Mạc Huy cười: “Ngu xuẩn, đoạn