Chu Hùng Vĩ bỗng nhiên đờ cả người. Lúc trước, ông ta chí cho rằng Lâm Mạc Huy đang nói nhảm thôi. Ông ta cũng không để tâm đến lời nói của Lâm Mạc Huy. Bây giờ lại xảy ra biến chuyển lớn như này, ông ta mới biết rằng Lâm Mạc Huy không hề nói nhảm, anh đã có dự tính từ lâu rồi. "Cậu điện rồi sao? Một nghìn một trăm tỷ đồng, cậu cũng thật sự dám nói ra à! Chúng tôi chỉ là thấy cậu là kẻ tình nghi, đưa cậu đến thẩm vấn, cùng lắm là chứng minh cậu không phải là hung thủ thôi. Cậu dựa vào đâu mà bắt chúng tôi bồi thường một nghìn một trăm tỷ chứ?” Chu Hùng Vĩ sốt ruột nói.
Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Thẩm vấn tôi thì không sao hết, nhưng mà mấy người bôi nhọ công ty dược phẩm Thịnh Hưng, bôi nhọ tôi. Mấy chuyện này hợp lại, mấy người cũng phải nói gì chứ?"
Chu Hùng Vĩ nghien răng nghiến lợi nói: "Vậy... vậy cũng không đến một nghìn một trăm tỷ chứ... Công ty dược phẩm Thịnh Hưng của cậu trị giá bao nhiêu tiền, cho dù là bồi thường thì tầm mấy chục triệu là đủ rồi, làm gì đến một nghìn một trăm tý?"
Lâm Mạc Huy cười nhạo: "Chu Hùng Vĩ, tôi hỏi ông, chứng cử của mấy người có thể chứng minh tôi là hung thủ không?" Chu Hùng Vĩ há hốc mồm, không nói nên lời. Trước đây ông ta vẫn còn tràn đầy tự tin, bây giờ mới biết rằng mấy chứng cứ đó đều không có tác dụng. Lâm Mạc Huy tiếp tục nói: "Chứng cứ của mấy người không hề chứng minh được tôi là hung thủ, lại lôi tôi đến chỗ này thẩm vấn công khai, thậm chí còn muốn giết chết tôi. Đây cũng chính là nói mấy người muốn lấy mạng của tôi. Còn tôi, rõ ràng không phải là hung thủ, lại phải đến đây tiếp nhận thẩm vấn, còn có nguy cơ bị mất mạng. Tôi muốn một nghìn một trăm tỷ bồi thường, vậy tính là nhiều sao?"
Chu Hùng Vĩ thở hổn hển: “Cậu... cậu làm càn làm bậy.. Chứng minh được cậu không phải là hung thủ, thì chúng tôi thả cậu ra. Ai nói là nhất định phải giết chết cậu?"
Hoàng Vĩnh Phong lập tức nói: "Đó là cậu Huy đã tự mình chứng minh sự trong sạch của bản thân. Nếu như cậu Huy không có bản lĩnh để chứng minh sự trong sạch của bản thân, vậy không phải là chỉ có chờ chết sao?" Chu Hùng Vĩ không nói nên lời, vội vàng nói: "Thì chúng tôi cũng có giết chết cậu ta đâu!"
Hoàng Vĩnh Phong cười nhạo: "Nói vậy nghĩa là, giết chết người rồi mới cần đền một nghìn một trăm tỷ sao? Chu Hùng Vĩ, hay là tôi giết ông rồi tôi cho ông một nghìn một trăm tỷ đồng nhé?"
Ông cụ Chu cau mày: "Tổng giám đốc Phong, lời này nói ra là hơi nói không thành có đấy. Nói cho cùng đây là chuyện của nhà họ Chu chúng tôi, tổng giám đốc Phong nhúng tay vào thì không thích hợp lắm thì phải?"
Hoàng Vĩnh Phong "Chuyện của nhà họ Chu, tôi đương nhiên sẽ không nhúng tay vào. Nhưng cậu Huy là bạn của tôi, chuyện của cậu ấy, tôi không thể không quan tâm được! Một câu thôi, một nghìn một trăm tỷ đồng, ông bồi thường hay không bồi thường?"
Sắc mặt Ông cụ Chu lạnh lùng: "Tổng giám đốc Phong, đây là ông đang chuẩn bị gây chiến sao?"
Nam Bá Lộc lên tiếng: "Gây chiến thì không dám nói đến, chi là tôi muốn đòi lại công bằng thôi. Cậu Huy là bạn của tôi. Cậu ấy bị mấy người vu cáo hãm hại, bị mấy người vu oan, bị mấy người làm nhục, suýt chút nữa thì mất mạng ở nhà họ Chu. Bây giờ, cậu ấy chỉ cần một nghìn một trăm tỷ tiền bồi thường, tôi không cảm thấy có gì không thỏa đáng."
Chu Hùng Vĩ nổi cơn thịnh nộ: “Vậy thì cũng không cần đến tận một nghìn một trăm tỷ chứ! Cho dù là cái mạng này của cậu ta, có thể bán được giá một nghìn một trăm tỷ sao?"
Nam Bá Lộc cười nhạo: “Nói như vậy thì, một mạng sống cũng không đảng một nghìn một trăm tỷ? Nếu đã như vậy, cái mạng này của cậu, tôi ra giá một nghìn một trăm tỷ đồng! Còn nữa, Chu Vĩ Khánh, cái mạng này của ông, tôi cũng ra giá một nghìn một trăm tỷ đồng!" "Thế nào?" Lời cuối cùng, Nam Bá Lộc đột nhiên hét to tiếng, tựa như một tiếng sấm vang lên chấn động cả hiện trường.
Ngay sau đó, một nhóm người từ ngoài cửa xông vào, lần lượt đem theo từng chiếc hộp lớn vào hiện trường. Mấy người này đặt toàn bộ những chiếc hộp lên mặt đất, trông chúng chi chít như một loạt những ngọn đồi nhỏ vậy. Sau khi đặt xong, bọn họ lại mở toàn bộ những chiếc hộp ra.
Cả hiện trường náo loạn một phen, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn. Bên trong hộp đều là những tờ năm trăm nghìn đồng chi chít dày đặc. Nhiều hộp đặt cùng nhau như vậy thì thành bao nhiêu tiền chứ?
Nam Bá Lộc chỉ vào mấy chiếc hộp và nói: "Chỗ này là một nghìn một trăm tỷ đồng. Tôi mua lại mười mạng người của nhà họ Chu mấy người. Ông bán, hay là không bán?"
Một tiếng hét lớn vang lên, tất cả đều bàng hoàng. Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi. Bây giờ bọn họ mới thực sự biết rằng rốt cuộc người đứng đầu thành phố Tân Hải này có thể lực vững mạnh đến thể nào, bá đạo đến thế nào.
Sắc mặt ông cụ Chu trắng bệch. Tuy rằng nhà họ Chu là một trong mười dòng họ lớn, nhưng trước mặt Nam Bá Lộc, nó căn bản chẳng đáng là gì cả. Nam Bá Lộc muốn mười mạng người của nhà họ Chu ngay tại địa bàn nhà mình thì ông ta còn biết làm sao đây?”
Lúc này, Chu