Phương Như Nguyệt lạnh mặt: “Hứa Thanh Mây, con có thôi đi không?" "Đều là người một nhà, sao con phải làm thế?" “Phải phá tan nát cái nhà này con mới vừa lòng phải không?"
Hứa Thanh Mây giận dữ: "Con muốn phá nát cái nhà này ư?" "Con chỉ muốn nói lẽ phải!" “Dựa vào cái gì mà đánh cược cậu ta thua thì được ăn quyt, còn con thì phải chiu lỗi?"
Phương Như Nguyệt cáu gắt: “Hứa Thanh Mây, không phải mẹ trách con, trong chuyện này, điểm xuất phát của con đã không đúng rồi." "Ó, Hoàng Kiến Đình thua thì phải vut bò danh dự quỳ xuống dập đầu xin lỗi." "Con thua thì con phải đem tài sản của gia đình ta từ trong tay con chuyển sang cho bố con." "Con chẳng có tốn thất gì, tài sản đều là của nhà ta, nhưng thử Hoàng Kiến Đình đánh cược là danh dự đây!" "Hoàng Kien Đình người ta khoan dung độ lượng, khiêm nhường với con biết bao nhiêu, sao con lại còn có thể nói ra những lời như vậy chứ?
Hứa Thanh Mây sững người, cô không ngờ rằng mẹ ruột của mình lại có thể nói những câu vô lại như thế.
Thì ra việc mình đem cả công ty ra cả cược, kết quả còn không sánh được với danh dự của người ta?
Nói cái gì mà của cải luân chuyển trong nội bộ gia đình, thứ các người toan tính chẳng lẽ trong lòng tôi không hiểu hay sao?
Nếu thật sự chuyển sang tay các người, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết nuốt trọn.
Thế nhưng những lời này Hứa Thanh Mây cũng chẳng dám nói ra.
Sự thiên vị của bố mẹ đối với Hoàng Kiến Đình, điều này cô hiểu rất rõ.
Nếu như thật sự phải nói đến nước đó thì cái gia đình này đúng là giải tán thật. Hít thở sâu một hơi, Hứa Thanh Mây nghiến răng nói: “Mẹ, mẹ đâu cần phải nói quang minh chính đai như thế "Chuyện này rốt cuộc ra sao, trong lòng chúng ta đều rất rõ ràng." "Con chỉ có một câu, Hoàng Kiến Đình bắt buộc phài dập đầu xin lỗi!"
Phương Như Nguyệt vô cùng tức giận: "Con.. con..." "Sao tôi lại đẻ ra đứa con bất hiếu này chứ!"
Phương Như Nguyệt đấm ngực dậm chân gào khóc om sòm, Hứa Thanh Tuyết vẻ mặt căm hận: "Hứa Thanh Mây, coi như em đã nhìn thấu được chị." “Chị của bây giờ khiến em thấy ghê tởm.”
Mấy người họ bắt đầu cãi vã, sắc mặt Hứa Thanh Mây tái mét, nhưng cô kiên trì không nhượng bộ.
Lần này, không chỉ vì chuyện đánh cược, quan trọng hơn, là bào vệ cho danh dự của Lâm Mạc Huy. "Đủ rồi!"
Hứa Đình Hùng đột ngột hét lên một tiếng giận dữ khiến mọi người bị doạ cho một phen.
Ông ta hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Mạc Huy: "Xin lỗi cái gì?" "Cậu ta có tư cách gì mà bắt Hoàng Kiến Đình xin "Cậu ta là cái thả gì?" lỗi?" "Một tên tội phạm vô liêm sỉ mà thôi, còn muốn người ta quỳ gối dập đầu?" "Da mặt cậu dày đến đâu thế?"?
Hứa Thanh Mây sốt sắng: “Bố, sao bổ lại nói thế?" "Đã chứng minh Lâm Mạc Huy không phải hung thủ giết người rồi mà."
Hứa Đình Hùng: "Không phải hung thủ giết người thì sao?" "Cậu ta bắt cóc cậu Chu, chuyện này là thật." "Bắt cóc không được coi là tội à?" "Có thể làm ra chuyện bắt cóc này, cậu ta cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì." "Dưa vào cái gì mà bắt Hoàng Kiến Đình xin lỗi câu
Phương Như Nguyệt, Hoàng Kiến Đình, Hứa Thanh ta?"
Tuyết liên tục gật đầu,
Hứa Thanh Mây không khỏi giận dữ: "Bổ, anh ấy làm như vậy sao có thể coi là bắt cóc Chu Gia Phong được?" "Anh ấy chi tìm Chu Gia Phong bàn chút chuyện. mà thôi." "Mà hơn nữa, anh ấy làm những chuyện này là vì cái gì?" "Đó chẳng phải là vì chuyện của công ty nhà chúng ta ư?"
Phương Như Nguyệt lập tức phầy tay: “Thôi đi, Lâm Mạc Huy, cậu tuyệt đối đừng có làm gì vì nhà họ Hứa chúng tôi, chúng tôi không đảm đương nổi.” “Cậu không ăn bám vợ, bớt vòi tiền từ nhà tôi, bớt kiểm chuyện cho nhà tôi là chúng tôi đã thắp hương lạy Phật rồi." "Còn làm việc vì nhà chúng tôi? Ha ha, cậu có thể làm chuyện gì chứ?" "Chút bản lĩnh như thế còn rêu rao khiến nhà họ Hửa bổi thường một nghìn một trăm tỷ sao?" "Thế nào, nhà họ Hứa bồi thường cho cậu đỏ nào chưa?"
Lâm Mạc Huy khẽ đáp: "Bồi thường rồi!" "Hå?" Phương Như Nguyệt sững sờ, bất giác hòi: "Bối thưong bao nhiêu?" Lâm Mạc Huy đáp: "Một nghìn một trăm tri".
Mọi người ngd ngác nhìn nhau, rất nhanh sau đó bọn họ cùng lúc phá lên cười. "Lâm Mạc Huy, không phải là cậu bị bọn họ dọa cho ngốc luôn rồi đấy chứ?" "Bồi thường cho cậu một nghìn một trăm tỷ sao?" "Dựa vào cái gì chứ?" "Dựa vào cái mặt dày của cậu sao?"
Hứa Thanh Tuyết vừa cười vừa nói.
Lâm Mạc Huy thành thật nói: “Con nói thật." "Nhà họ Chu đồng ý bồi thường cho cậu một nghìn một trăm tỷ ư?" "Một nghìn một trăm tỷ này, bao gồm phí tổn thất danh dự công ty, còn có phí tổn thất danh dự và tinh thần của chúng ta."
Phương Như Nguyệt lập tức phầy tay: "Đừng, tuyệt đối đừng!" "Một nghìn một trăm tỷ này, cậu tự