Lâm Mạc Huy không trả lời thầng, anh nhìn chằm chằm vào Chu Vĩ Khánh, đột nhiên hỏi: “Ý của cô Ngọc là gi?"
Chu Vĩ Khánh hạ giọng: "Tuy tôi đã già cả tay run mất mờ, nhưng thời trẻ cũng làm được một ít chuyện tốt.” "Năm đó khi cô Ngọc bị gia đình đuổi đi, tôi nổi lòng tốt nên ra tay giúp cô ấy một phen." "Chuyện ngày hôm nay, cũng là do cô Ngọc sắp xếp."
Lâm Mạc Huy từ tốn gật đầu.
Nếu người tìm anh chỉ có một mình Chu Vĩ Khánh, chưa chắc anh sẽ tin.
Nhưng nếu có liên lụy đến Tổng Lan Ngọc, vậy thì khác, bởi vì anh tin tưởng Tống Lan Ngọc.
Thật ra cũng không phải Lâm Mạc Huy tín nhiệm Tổng Lan Ngọc vô điều kiện, mà là do Tổng Lan Ngọc còn cần anh hỗ trợ cứu con gái và bạn cô.
Cho nên, Tổng Lan Ngọc sẽ không hại anh. "Nếu đã thể thì cứ quyết định như vậy đi!" "Ông bỏ ra mười nghìn tỷ, chúng ta bắt tay với nhau đối phó nhà họ Hoắc!”
Lâm Mạc Huy nói.
Chu Vĩ Khánh hết sức vui mừng, vội vàng nói: "Cám ơn cậu
Huy!"
Lâm Mạc Huy gật đầu, anh nhìn về phía cửa: “Cô Ngọc, nếu đã tới, sao không vào nhà nói chuyện một chút?"
Một tiếng cười khẽ truyền tới từ ngoài cửa, Tống Lan Ngọc mặc một bộ đồ trăng đẩy cửa tiến vào. "Cậu Huy, đúng là chuyện gì cũng không gạt được anh nhi." "Thật ngại quá, chúng tôi vội vàng mời anh đến mà lại không báo trước với anh một tiếng" "Có điều, đây là chuyện giữa anh và nhà họ Chu, tôi cũng không tien nhúng tay vào” "Cho nên tôi đành để ông Khánh tự nói chuyện với anh, quyết định như the nào cũng là chuyện của anh!”
Lâm Mạc Huy gật đầu, cách làm lần này của Tổng Lan Ngọc hoàn toàn chính xác.
Nếu cô tự ra mặt nói chuyện giúp cho Chu Vĩ Khánh, vậy Lâm Mạc Huy ít nhiều gì cũng phải giữ thể diện cho cô, mà như vậy sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của Lâm Mạc Huy.
Tổng Lan Ngọc nói: “Cậu Huy, về phía hiệp hội y dược của anh, tôi có thể bỏ ra năm nghìn tỷ."
Lâm Mạc Huy kinh ngạc, anh không ngờ Tổng Lan Ngọc cũng tham gia vào vụ này. “Cô Ngọc, lần này chúng ta cần đối mặt với thần y của sáu tỉnh, năm nghìn tỷ này, có khả năng sẽ mất sạch, cô nghĩ kỹ rồi chứ?"
Lâm Mạc Huy hỏi.
Tổng Lan Ngọc thẳng thắn xua tay: "Không cần nghĩ." "Cậu Huy, thật ra là do vốn lưu động hiện tại của tôi không nhiều lắm, chỉ có thể lấy ra năm nghìn tỷ tỷ" "Nếu không, cho dù có bảo tôi đầu tư trăm nghìn tỷ, tôi cũng không chút chần cho." "Tôi hoàn toàn tin tưởng vào y thuật của anh!"
Chu Vĩ Khánh kinh ngạc, ông từng nghe Tổng Lan Ngọc khen y thuật của Lâm Mạc Huy rất cao siêu.
Nhưng ông không ngờ Tổng Lan Ngọc lại tin tưởng y thuật của Lâm Mạc Huy đến mức này!
Đi khỏi tập đoàn Vân Hải, Lâm Mạc Huy bắt đầu nhẩm thử. Trần Phước Nguyên năm ngàn tỷ, Hoàng Vĩnh Phong bảy ngàn tỷ, nhà họ Chu mười ngàn tỷ, Tổng Lan Ngọc năm ngàn tỷ, lại thêm công ty dược nhà họ Hứa một ngàn bảy trăm tỷ, tổng cộng là hai mươi tám ngàn bảy trăm tỷ.
Giờ tìm Nam Bá Lộc góp thêm sáu ngàn ba trăm tỷ nữa là khoản vốn ba mươi ngàn tỷ này sẽ gom đủ.
Anh gọi điện cho Nam Bá Lộc, không ngờ Nam Bá Lộc thẳng thắn đưa luôn mười một ngàn ba trăm tỷ, giúp Lâm Mạc Huy gom tròn bốn mươi ngàn tỷ.
Lâm Mạc Huy cũng rất kinh ngạc, cách hành xử của Nam Bá Lộc đúng là khác xa người thường.
Đêm hôm đó, toàn bộ số tiền này đã được gửi vào thẻ của Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy chạy tới công ty tìm Hứa Thanh Mây, thương lượng chuyện này với cô.
Lâm Mạc Huy không nói với cô về chuyện mà chỉ nói muốn đầu tư một thứ. y thuật của anh,
Hứa Thanh Mây không hề do đồng ý cho công ty bỏ ra một ngàn bảy trăm tỷ.
Cô tin tưởng Lâm Mạc Huy trăm phần trăm.
Đương nhiên, công ty dược nhà họ Hứa cũng không cần bỏ ra một ngàn bảy trăm tỷ.
Trong tay Lâm Mạc Huy có khoản bồi thường một ngàn tỷ của nhà họ Chu, công ty dược nhà họ Hứa chỉ cần bỏ ra bảy trăm tỷ là được.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Lâm Mạc Huy bèn gọi cho Trần Phước Nguyên, bảo ông bắt đầu chuẩn bị công việc tiếp theo.
Hội giao lưu y học được cử hành vào ba ngày sau, do Trần Phước Nguyên đích thân chủ trì, mà ba ngày, đã đủ giải quyết vấn đề về hiệp hội.
Sáng hôm sau, Lâm Mạc Huy đi làm như thường lệ.
Vừa tiến vào văn phòng, Lâm Mạc Huy đã thấy một đám người nhà của Hứa Đình Hùng ngồi ở đó. Lâm Mạc Huy hơi giật mình, xảy ra chuyện gì thế này? Hứa Thanh Tuyết là người đầu tiên nhìn thấy Lâm Mạc Huy, thét chói tai: "Tới rồi, tên khốn đó tới
Phương Như Nguyệt hệt như một con dã thú bị chọc giận, nhảy dựng lên: "Lâm Mạc Huy, tên khon nhà cậu, cậu muốn hại chết con gái của tôi à!" “Rốt cuộc cậu tính làm gì vậy, sao lại bảo nó đi vay bảy trăm tỷ?" "Cậu muốn dồn nó vào đường chết phải không hả?"
Lâm Mạc Huy sửng sốt, mình bảo Hứa Thanh Mây đi vay bảy trăm tỷ khi nào? mẹ nói gì vậy?" "Sao cô ấy lại đi vay bảy trăm tỷ?"
Lâm Mạc Huy vội la lên. "Cậu còn ngu với tôi à?" "Tôi... Tôi liều mạng với cậu.."
Phương Như Nguyệt hét lên, vung tay định tát Lâm Mạc Huy một cái.
Lâm Mạc