Hoắc Ngô Phúc không dám khinh thường, ông ta làm bộ cùng Lâm Mạc Huy nói chuyện, thừa dịp Lâm Mạc Huy không chú ý, đột nhiên xoay người chạy. Nhưng là, Lâm Mạc Huy đã sớm phòng bị ông ta từ đầu.
Ông ta vừa mới xoay người, Lâm Mạc Huy liên đuổi kịp hắn, hai người bắt đầu đánh nhau. Nửa giờ sau, Hoắc Ngô Phúc bị Lâm Mạc Huy đánh chết.
Xe của Hoắc Ngô Phúc, còn có xe của Lâm Mạc Huy, toàn bộ bị anh cho một mồi lửa đốt, không lưu lại bất cứ chứng cớ gì.
Sau đó, Lâm Mạc Huy đi trên đường nhỏ, lặng lẽ trở lại thành phố Hải Tân.
Cả việc này, thần không biết quỷ không hay.
Anh trai của Hoắc Ngô Phúc lo lắng gọi điện thoại, biết tình huống không đúng, lập tức để Hoắc Thiên Sinh phải người điều tra.
Nhưng mà, khi bọn họ tìm tới nơi, tất cả mọi thứ đều bị đốt thành tro.
Nhà họ Hoắc căn bản không biết chuyện này là do ai làm, nhưng bọn họ cũng hoài nghi Lâm Mạc Huy. Dù sao, trên người Lâm Mạc Huy chính là danh hiệu kẻ vô dụng ăn bám nhà vợ. Ai có thể nghĩ được, một người bị cho là đồ bỏ đi lại có thể làm ra chuyện như vậy?
Nhà họ Hoắc hoài nghi chính là nhà họ Chu, dù sao, bọn họ cũng muốn giết tận nhà bên kia, nhà họ Chu chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết.
Cho nên, ngày thứ hai, nhà họ Hoắc liền phái tới số lượng lớn nhân thủ, huy động nhân lực đi tới nhà họ Chu đòi lại nợ máu.
Cuối cùng, nhà họ Hoắc bởi vì không có chứng cứ, cũng không làm gì được nhà họ Chu.
Nhà họ Hoắc vì để hả giận, đánh bị thương mười mấy người nhà họ Chu, hung ác vũ nhục nhà họ một phen.
Đám người nhà họ Chu tức giận đến cực điểm, nhưng lại không có cách nào làm gì được.
Thực lực không bằng người ta, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Mà chân chính khiến nhà họ Chu không chịu được chính là phản ứng của mười nà lớn nhất tỉnh này.
Lúc đầu mười nhà lớn nhất Hải Tân này liên hợp nhất trí, nhưng mà, sau khi chuyện của nhà họ Hoắc phát sinh, chín nhà khác liền trực tiếp giữ vững khoảng cách với nhà họ Chu.
Lần này việc liên quan đến nhà họ Hoắc, chín nhà khác không giúp đỡ vậy thì thôi, ngược lại còn thừa cơ ở sau lưng xuất thủ, nuốt vào không ít sản nghiệp của nhà họ Chu
Những này sản nghiệp, đều là nhà họ Chu cùng chín nhà khác hùn vốn đầu tư. Trước đó mười nhà lớn nhất bình an vô sự, mọi người cùng nhau kiếm tiền.
Hiện tại nhà họ Chu gặp rủi ro, đương nhiên là tranh nhau chen lấn muốn nuốt mất sản nghiệp nhà họ.
Không chỉ có như thể, người trước kia cả ngày nịnh bợ người của nhà họ Chu, bây giờ thấy nhà họ như vậy, cũng đều là vênh vang đắc ý, ương ngạnh đến cực điểm.
Thậm chí, còn có một nhà có thù với nhà họ Chu, thừa cơ hội này cũng chạy đen gây sự, toàn bộ nhà họ Chu bị huyên náo gà chó không yên một hồi.
Mấy ngày ngắn ngủi này, từng là nhà danh tiếng huy hoàng, nhà họ Chu trong chớp mắt biến thành nghèo rớt mòng tơi. Thật ứng với câu thành ngữ kia: Tường đổ mọi người cùng đẩy!
Khoảng thời gian này, người của nhà họ Chu cơ hồ toàn bộ co quắp trong nhà, không dám ra ngoài.
Những thành viên chủ yếu trong nhà, sầu mi khổ kiểm ngồi trước mặt Chu Vĩ Khánh. "Ông à, làm sao bây giờ?
Nhà họ Hoắc nói rõ là muốn chỉnh đổ nhà chúng ta, chẳng lẽ chúng ta bây giờ ngồi chờ chết sao?
Ông cụ Chu, ông ngược lại là nói một câu đi? Nếu không, chúng ta lại đi cầu xin nhà họ Hoắc, để bọn họ cho chúng ta một con đường sống?
Xem như làm chó cho nhà họ Hoắc, cũng tốt hơn là tan nhà nát cửa”
Đám người nghị luận ầm ĩ, trông cậy vào Chu Vĩ Khánh đi cầu xin nhà họ Hoặc tha thứ.
Chu Vĩ Khánh nhắm mắt lại, tay phải cầm một chuỗi tràng hạt, dường như không có nghe được những người này đang nói gì.
Thấy Chu Vĩ Khánh từ đầu đến cuối không nói lời nào, những người này cũng càng ngày càng làm càn.
Cuối cùng, dứt khoát có người đứng lên, lớn tiếng nói: “Ông Chu, tôi cảm thấy, lần này gây thù với nhà họ Hoắc đều là do ông đưa ra quyết định sai lầm.
Ông lớn tuổi rồi, tư duy chậm chạp, đã không thích hợp làm người quản lí cái nhà này rồi. Không bằng đem cổ phần trong tay toàn bộ lấy ra đi, giao cho anh ông xử lí.
Ông ta đi tìm nhà họ Hoắc thương lượng một chút, nhà họ Chu chúng ta, có lẽ còn có một chút hi vọng sống!”
Chu Vĩ Khánh rốt cục cũng mở mắt ra, ông ta nhìn chung quanh đám người này, đem toàn bộ im lặng của bọn họ ghi vào trong lòng.
Ông ta biết, những người này muốn để ông ta từ chức, đã nổi lên dị tâm, không thể lại giữ lại!