Trần Bích Cẩm thấp giọng nói: "Vây... Hay là chúng ta sang quán cà phê nào đó nói chuyện đi..."
Gã đàn ông đeo kính khoát tay, nói: "Trong quản cà phê không tiện để nói về chuyện này. Tìm một căn phòng ở khách sạn đi, có đủ riêng tư nhất, thích hợp nhất!" "Nhưng mà... "Nhưng nhị cái gì nữa!" Gã đàn ông đeo kính không kiên nhẫn, gắn từng tiếng: "Rốt cuộc cô có muốn cứu mẹ của mình không?" "Nếu muốn cứu mẹ của minh, chi có cách làm theo lời tôi nói thôi."
Trần Bích Cầm do dự một hồi lâu, mặc dù cô ta nóng lòng muốn cứu mẹ mình, nhưng cô ta không phải là một kẻ ngốc.
Cô ta thấy được người đàn ông trước mặt đang dùng ánh mắt bi ổi nhìn mình, hon nữa còn muốn dẫn cô ta đi thuê một căn phòng ở khách sạn, như vậy đã đủ để nói rõ anh ta có ý đồ xấu,
Trần Bích Cẩm thấp giọng nói: "Quên đi, tôi.. Tôi sẽ đi tìm người khác..."
Gã đàn ông đeo kính tức giận. Thịt đã đưa đến miệng roi, làm sao có thể để cô ta chạy. "Đứng lại!" "Tôi nói cho cô biết, gia đình tôi có quan hệ nhiều đời cùng với thần y Kiệt đấy." "Tôi có thể xin thần y Kiệt giúp cô cứu mẹ của cô, đương nhiên cũng có thể nói thần y Kiệt không cứu mẹ của cô!" "Ngoài tôi ra, nơi này chẳng có một ai có thể giúp cô được nữa đâu!" "Lựa chọn thể nào tùy thuộc vào cô, tự cô xem xét rồi xử lý đi!"
Khuôn mặt của Trần Bích Cầm đỏ lên vì tức giận. Cô ta thật sự không ngờ rằng người đàn ông trước mắt lại giờ trò khốn khiếp như thế này với cô ta, đây có khác gì uy hiếp cô ta chứ. "Tôi... Tôi..."
Gã đàn ông đeo kính thấy Trần Bich Cầm lộ ra biểu cảm hoảng sợ, nghiêng người về phía cô ta, mim cười nói: "Cô là một đứa con hiếu thảo, chỉ cần xin tôi là cô có thể cứu được mẹ của cô. Chẳng lẽ cô không thể hy sinh một chút để cứu mẹ mình sao?" "Cô yên tâm, chỉ cần cô đồng ý đi với tôi, tôi bào đàm mẹ của cô sẽ bình an vô sư!"
Trong khi đang dụ dỗ, bàn tay của gã đàn ông đeo kính đã lặng lẽ đặt ở trên eo của Trần Bích Cẩm.
Trần Bích Cẩm hoàng sợ, vội vàng lùi lại một bước, toàn thân khẽ run rẩy, nhỏ giọng nói: "Không... Tôi không muốn làm vậy..."
Nhìn khuôn mặt ngây thơ của Trần Bích Cẩm, gã đàn ông đeo kinh càm thấy trong người bùng lên lừa nóng.
Anh ta nhanh chóng túm lấy tay của Trần Bích Cầm, thấp giọng uy hiếp: "Nếu cô tiếp tục lùi về phía sau một bước nữa, tôi đảm bảo mẹ của cô sẽ chết chắc!" "Cô khuông muốn nhìn thầy mẹ mình chết đâu, đúng không?"
Trần Bích Cẩm cảm thấy nỗi thống khổ dang lan trần trong lòng mình, chẳng lẽ cô ta thật sự phải hy sinh thân mình mới có thể cứu được mẹ sao?
Cô ta tuyệt vọng, từng giọt nước mắt tuôn ra lăn trên má. Gã đàn ông đeo kính thấy thế, trong lòng thẩm nghĩ người phụ nữ này sắp nhày vào vòng tay của mình rồi.
Anh ta lập tức xích lại gần Trần Bích Cẩm, chuẩn bị ôm lấy Trần Bích Cẩm.
Nhưng vào đúng lúc này, đột nhiên cổ của anh ta bị xiết chặt, sau đó cả người bị xách lên.
Trước khi anh ta hiểu chuyện gì đang xày ra, anh ta đã bị ném qua một bên. Lực tay của người vừa đến rất mạnh, khiến anh ta choáng váng đầu óc.
Người ném gã đàn ông đeo kính là Lâm Mạc Huy, thật ra vừa rồi anh ở ngay gần hai người bọn họ, đương nhiên có thể nghe rõ ràng hai người bọn họ đang nói gì.
Trần Bích Cẩm không muốn gây phiền phức cho anh, cho nên không nói cho anh biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng Lâm Mạc Huy gặp phải việc này, làm sao có thể ngồi yên không để ý tới?
Động tĩnh ở đây thu hút sự chú ý của rất nhiều người đang có mặt ở gần, một đám người lập tức vây quanh bon ho. "Tại sao lại là anh ta nữa vậy?" "Người này thật sự quá dã man rồi, dám ra tay đánh người ở khắp mọi nơi, anh ta nghĩ nơi này là nơi nào?" "Loại người sống ở dưới đáy xã hội luôn giải quyết mọi việc theo cách này, vừa dã man vừa bạo lực, không hề có một chút lịch sự khiêm tốn nào hết!" "Chằng biết ai lại mời một tên côn đổ vào trong bữa tiệc cao cấp như này. Có nhầm lẫn gì sao?"
Một đám người bàn tán ẩm ĩ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Mạc Huy càng thêm khinh thường,
Theo quan điểm của bọn họ, bọn họ đều là những người có địa vị cao trong xã hội, còn Lâm Mạc Huy và Trần Bích Cầm lại là loại người thấp hèn không đáng xuất hiện trong bữa tiệc này.
Hạ Vũ Tuyết cũng chú ý tới tình huống bên này, vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy tình hình ở đây, sắc mặt của Ha Vũ Tuyết lập tức trở nên khó coi. "Lâm Mạc Huy, anh đang làm gì đấy hả?" Hạ Vũ Tuyết giận dữ mắng một câu.
Lâm Mạc Huy hỏi lại: "Tại sao cô không hỏi anh ta đã làm gi?"
Hạ Vũ Tuyết: "Tôi không quan tâm anh ta đã làm gì, tôi chỉ biết anh đánh người là anh sai!" "Cô Tuyết nói đúng!" Một thanh niên lớn tiếng nói: "Tất cả mọi người ở đây đều là người văn minh, nào có ai vừa đi lên đã ra tay đánh người như anh ta?" "Cho dù người kia phạm phải sai lầm gì, anh ta cũng không nên đánh người!" "Đây là ranh giới cuối cùng của con người mà!" Đám người nhao nhao chỉ trích Lâm Mạc Huy.
Vẻ mặt của Lâm Mạc Huy vẫn rất bình tĩnh, cho đến khi đám người ngừng nói, lúc này anh mới lạnh lùng nói: "Đã nói xong chưa?" "Nếu nói xong rồi, vậy thì để tôi nói tiếp!"
Nói xong, Lâm Mạc Huy tiến lại gần chỗ gã đàn ông đeo kính, tát hai cái vào mặt gã đàn ông đeo kính, thậm chí còn vang lên tiếng "Đôm đốp" cực kỳ rõ ràng.
Gã đàn ông đeo kính ngã nhào xuống đất,