Hứa Thanh Mây nóng nảy nói: “Ai nói anh ấy nhất định sẽ thua?"
“Lâm Mạc Huy có Trần Phước Nguyên giúp đỡ, chắc hẳn họ đã mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng. Lần này, ai thắng ai thua, vẫn còn rất khó đoán!"
Hứa Đình Hùng chế nhạo: “Bác sĩ nổi tiếng cái gì, có thể so sánh với Lữ Tứ Đẳng thành phố Hải Phòng không?"
“Tuyết, con không hiểu, lẽ nào bố còn chưa biết sao?"
"Khắp cả Phù Nam này, số ít người có y thuật có thể sánh được với Lữ Tứ Đằng, tuyệt đối là những nhân vật lớn."
“Đừng nói tới Trần Phước Nguyên, cho dù là Nam Bá Lộc ở trước mặt người ta cũng không đáng nhắc đến."
“Họ dựa vào đâu mà có thể thắng được Lữ Tứ Đẳng?"
Hứa Thanh Mây nghiến răng không nói gì.
Phương Như Nguyệt lo lắng nói: "Thanh Mây, con nói gì đó đi!”
“Mau gọi Lâm Mạc Huy!"
Hứa Thanh Mây tức giận lấy điện thoại di động ra, ném tới trước mặt Phương Như Nguyệt: “Muốn gọi thì mẹ gọi đi, con tuyệt đối không gọi!"
Phương Như Nguyệt sững sờ, bà ta muốn thực hiện cuộc gọi này, nhưng liệu Lâm Mạc Huy có nghe bà ta nói không?
Trong suốt thời gian dài vừa qua, bà ta mặc sức sỉ nhục Lâm Mạc Huy, cũng chưa một lần tỏ ra tốt đẹp với anh.
Hiện tại lại muốn nhờ Lâm Mạc Huy giúp đỡ, làm sao có thể?
“Thanh Mây, con... lẽ nào con cố ý không muốn cứu em gái mình sao!"
"Lâm Mạc Huy là thằng vong ân bội nghĩa, biết được nó có nghe lời mẹ không?"
“Mẹ nuôi nó ba năm, cũng không có nuôi được lòng tin của nó, con muốn mẹ nói với nó cái gì?"
Phương Như Nguyệt bực bội nói.
Hứa Thanh Mây cũng tức giận: “Mẹ xấu hổ khi gọi cho anh ấy có đúng không?"
"Mẹ, nếu mẹ có thể đối xử tốt hơn với Lâm Mạc Huy thì cũng không phải rơi vào cảnh như hiện tại!”
“Bây giờ mẹ biết hối hận rồi sao?" Phương Như Nguyệt giận đùng đùng: “Thanh Mây, con đừng nói với mẹ những điều vô nghĩa này!”
"Con nói đi, rốt cuộc con có cứu em gái của con không?"
“Nếu không muốn cứu thì cứ việc nói thẳng ra."
“Cứ xem như mẹ là một người mẹ vứt đi, đến con gái ruột còn không nghe lời thì mẹ còn sống có ích lợi gì? Chi... Chi bằng mẹ đập đầu chết quách tại đây cho xong..."
Vừa nói Phương Như Nguyệt vừa cúi đầu lao thẳng về phía bức tường bên cạnh, giống như muốn đập đầu đến nơi.
Hứa Đình Hùng nhanh tay, vội vàng ngăn bà ta lại.
“Ai da, bà đừng có làm chuyện ngu ngốc!”
“Thanh Mây là một đứa con gái hiếu thảo, sao nó lại không giúp chúng ta chứ?”
“Bà đừng tự làm khổ mình nữa!"
Hứa Đình Hùng làm bộ làm tịch mà nói, thực ra là đang gây áp lực cho Hứa Thanh Mây.
Hứa Thanh Mây gần như phát điên, bố mẹ cứ lấy việc này ra để ầm ĩ với cô suốt ngày.
Cô có chút khó chịu, hai người họ một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ như vậy để đe dọa, cô không đồng ý cũng không được.
“Mẹ, mẹ có thể có nói lí một chút được không!"
"Chúng ta dựa vào đâu mà bắt Lâm Mạc Huy phải đặt mọi thứ mà anh ấy có để cứu Tuyết?"
"Thử tự hỏi lương tâm mà xem, cho dù Tuyết chỉ nói một lời tốt đẹp về Lâm Mạc Huy thôi cũng được!”
“Nhưng em ấy đã từng nói chưa? Em ấy đã từng làm gì để xứng đáng được Lâm Mạc Huy giúp hay chưa?"
Hứa Thanh Mây nóng nảy nói.
Phương Như Nguyệt im lặng, Hứa Đình Hùng thì nổi giận: “Thanh Mây, bây giờ con nói chuyện này để làm gì?"
“Sao nào? Vì em gái con chưa từng nói gì tốt về Lâm Mạc Huy nên nó