Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên, nhóm thầy thuốc cũng bắt đầu tức giận.
"Thằng nhóc, cậu nói cái gì?"
"Thần y Đằng đã cứu ba người đó, mọi người đều có thể thấy được, cậu còn dám nói thần y như vậy?"
"Ở đây nhiều thần y như vậy, một tên rác rưởi như cậu, dám ở đây vu khống, cậu thật sự cho rằng có thể lừa gạt mọi người sao?"
Sắc mặt Lữ Tứ Đằng lạnh như băng, chỉ vào Lâm Mạc Huy nói: "Tôi làm nghề y nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ gặp qua người tự cao tự đại như cậu!”
"Nói là tôi thua? Ông dựa vào cái gì!"
"Nói ra lý do, nếu không, ở chỗ này ông đây sẽ giết chết cậu!"
Sắc mặt Hoắc Thiên Sinh cũng lạnh nhu băng, lớn tiếng nói: "Cậu Huy, chuyện mình gây ra thì phải tự mình chịu trách nhiệm!"
Lâm Mạc Huy cười nhặt: "Tôi đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm!"
"Hoắc Thiên Sinh, anh bắt em vợ và anh rể của tôi, ép tôi không được cứu người, cũng xem như để tiện!"
"Chẳng qua, nơi này là thành phố Hải Tân, một chút kỹ xảo đấy của anh đối với tôi mà nói chẳng ảnh hưởng gì!"
Hiện trường nhất thời trở nên náo nhiệt, mọi người kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Thiên Sinh. thần y Kiệt sắc mặt đại biến, tức giận nói: "Hoắc Thiên Sinh, cậu... Cậu thật sự đã làm ra chuyện để hèn như vậy?"
Sắc mặt Hoắc Thiên Sinh trở nên vô cùng khó coi, lập tức nói: "Tên họ Lâm kia, mày chính là muốn ngậm máu phun người, muốn hãm hại tao?”
“Mày đang xúc phạm toàn bộ nhà họ Hoắc, tao với mày không đội trời chung!”
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Hoắc Thiên Sinh, anh ăn nói cẩn thận!"
"Vì bây giờ tôi mới dám đứng lên, anh nên hiểu tôi đã cứu hai người đó."
"Anh muốn tôi đưa chứng cứ bắt hai người đó vào đây, để nhà họ Hoắc các anh hoàn toàn mất hết mặt mũi sao?"
Hoắc Thiên Sinh nhất thời luống cuống, anh ta không ngờ tới, Lâm Mạc Huy làm việc lại nhanh nhẹn như vậy.
Chỉ trong thời gian ngắn, đã cứu được Hứa Thanh Tuyết cùng Hoàng Kiến Đình.
Nhìn thấy Hoắc Thiên Sinh không nói lời nào, sắc mặt của mọi người tại hiện trường đều thay đổi.
Hành vi này của anh ta chính là đang ngầm thừa nhận chuyện này! Lúc này, mọi người thấy ánh mắt của Hoắc Thiên Sinh không đúng.
Thi thổ công bằng, lại dùng loại phương pháp này, ép Lâm Mạc Huy không thể ra tay, cách này cũng quá đê tiện đi?
Lữ Tứ Đằng giận tím mặt, vỗ bàn quát: "Hoắc Thiên Sinh, cậu đang làm gì vậy?"
"Tôi cùng với Lâm Mạc Huy chính là công bằng quyết đấu."
"Sao cậu có thể dùng thủ đoạn ti tiện như vậy, muốn cho thanh danh một đời của tôi cứ thế mà hủy hoại sao?"
“Quay về nói với tên họ Hoắc kia, lúc này ông đây không thể thay mặt cho tỉnh Hải Dương dự thi!"
"Hơn nữa, chuyện này, tôi tuyệt đối cũng sẽ không tha cho các người!"
Hoắc Thiên Sinh luống cuống: "Ông Đằng, tôi... Tôi không cố ý..."
"Hơn nữa ông đã chữa khỏi bệnh cho ba người, chuyện này... làm sao có thể không tính?"
Lữ Tứ Đằng tức giận: "Ông đây nói không tính thì sẽ không tính!"
“Sao, cậu còn muốn uy hiếp tôi?"
Sắc mặt Hoắc Thiên Sinh lập tức trở nên trắng bệch, anh ta sao dám nhằm vào Lữ Tứ Đằng.
Lữ Tứ Đằng quay sang nhìn Lâm Mạc Huy: "Chàng trai trẻ, ba người vừa rồi không tính."
“Bây giờ chỉ còn lại hai người bệnh, tôi cùng với cậu cùng thi trên hai người này, ý của cậu như thế nào?"
Lâm Mạc Huy chậm rãi lắc đầu:
"Không tốt!"
"Đây là cuộc họp trao đổi y học của sáu tỉnh, thần y của sáu tỉnh, bọn họ đều có tư cách."
Lữ Tứ Đằng nhíu mày: "Vậy cậu muốn thế nào?"
“Chẳng