Lâm Mạc Huy nhìn hai người họ đầy kinh ngạc: "Ông cụ Phong, ông ở chỗ này chờ tôi sao?"
"Có chuyện gì không?"
Trên khuôn mặt của ông cụ Phong hiện lên vẻ xấu hổ, thấp giọng nói: "Cậu Huy, tôi đến đây chủ yếu là muốn mang đứa cháu gái không hiếu thuận này qua nói lời cảm ơn với cậu."
"Tôi thực sự rất xin lỗi về những gì đã xảy ra trong buổi gặp gỡ giao lưu này. "
"Đứa nhỏ này bị tôi nuông chiều quá mức, cho nên con bé không biết đúng sai gây xúc phạm đến cậu, đây là lỗi của tôi vì đã không giáo dục tốt cho con bé."
"Không ngờ rằng vậy mà cậu lại không tức giận, thậm chí còn lấy ơn báo oán, còn ra tay cứu chúng tôi. Điều này làm tôi... làm tôi..."
Nói chưa dứt câu, hốc mắt của ông cụ Phong đã đỏ hoe, giọng nói cũng bắt đầu trở nên nghẹn ngào.
Đêm nay, có thể nói là Lâm Mạc Huy đã liều mình cứu bọn họ, điều này khiến ông ấy vô cùng cảm động.
Lâm Mạc Huy cười khẽ: "Ông cụ Phong, ông khách khí quá."
"Ban đầu vào lúc tôi bất lực nhất, là ông giúp tôi."
"Phần ân tình này, tôi không thể không báo đáp."
"Tôi cứu mấy người, đó chỉ là tiện tay mà thôi, việc gì phải bận tâm trong lòng!"
Ông cụ Phong vội vàng nói: "Cậu Huy, đêm hôm nay cậu mạo hiểm như vậy, không phải chỉ là tiện tay mà thôi."
"Tôi... Tôi thực sự không biết nên cảm ơn cậu như thế nào."
"Hay là như vậy đi, cậu Huy, nếu sau này cậu cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, cậu chỉ cần nói với tôi một tiếng, cái mạng già này của tôi sẽ tùy ý cậu sai khiến!"
Lâm Mạc Huy cười khẽ: "Ông cụ Phong nói quá lời rồi."
"Ông là người quen của tôi, cũng có thể được xưng hai tiếng bạn bè, ông việc gì phải bận tâm về những điều này."
Sau vài câu nói khách sáo, ông cụ Phong dẫn theo Hạ Vũ Tuyết rời đi.
Trước khi đi, Hạ Vũ Tuyết có chút do dự.
Cô ta muốn nói vài câu, nhưng cuối cùng vẫn không có mặt mũi để mở miệng nói chuyện. Sự việc đã đến bước này, cho dù cô ta có nói gì với Lâm Mạc Huy đi chăng nữa thì cũng đều không có ý nghĩa.
Hình tượng của cô ta ở trong lòng Lâm Mạc Huy đã được định sẵn. Không chỉ có như thế, sau đêm hôm nay, danh tiếng tốt đẹp của cô ta ở thành phố Hải Tân cũng không còn nữa rồi.
Mà tất cả những điều này đều do chính tay cô ta gây nên, không liên quan gì đến bất kỳ ai, cô ta chỉ có thể tự làm tự chịu.
Lâm Mạc Huy trở lại biệt thự của mình, mấy bảo mẫu đều đã nghỉ ngơi.
Anh đi vào căn phòng ở trên lầu, Lâm Quế Anh vẫn đang hôn mê.
Lâm Mạc Huy nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của em gái, từ ánh mắt có thể nhìn ra trong lòng anh là sự cưng chiều vô cùng tận.
Nghĩ đến cảnh Lâm Quế Anh cố ý từ trên lầu nhảy xuống vì không muốn trở thành món nợ của anh, một màn kia khiến trái tim của Lâm Mạc Huy đau như bị dao cắt.
Nếu anh không có nhận được truyền thừa từ viên ngọc bội, hiện tại chắc chắn em gái của anh đã chết!
"Quế Anh, em phải chịu khổ rồi, anh trai chắc chắn sẽ cứu em tỉnh lại!"
Lâm Mạc Huy nhẹ nhàng nói một câu, cầm Tuyết Liên ngàn năm xuống lầu.
Muốn dùng Tuyết Liên ngàn năm để luyện dược cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Tuyết Liên ngàn năm này có tính hàn vô cùng lớn, cần nhiệt độ cực cao mới có thể luyện ra thành dược, như vậy mới đảm bảo giữ được các đặc tính của thuốc.
Lâm Mạc Huy đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, anh xây một căn phòng riêng ở tầng hầm của biệt thự này, bên trong đặt một cái lò nấu đặc biệt chuyên dụng.
Cái lò nấu này được tạo nên bởi nhiên liệu butan, nó có thể tạo ra ngọn lửa nhiệt độ cao, thường dùng để