Mọi người nhất thời im lặng. Đúng vậy, Lâm Mạc Huy không có quyền hạn này.
Lúc này, Hứa Thanh Mây lớn giọng nói: "Lời Lâm Mạc Huy nói chính là lời tôi nói. Ba mươi lăm tỷ, ngay tối nay tôi sẽ chuyển đi." "Ngoài ra, từ giờ trở đi, tiền lương của mỗi người sẽ tăng lên ba mươi phần trăm. Nhân viên nghiên cứu khoa học tăng gấp đôi” "Thanh Mây." Phương Như Nguyệt tức giận, đây không phải là tát vào mặt bà ta sao. "Mẹ." Hứa Thanh Mây thấp giọng nói: “Họ có thể ở lại, chính là sự ủng hộ lớn nhất cho con” "Công ty đã ký được một đơn hàng lớn như vậy mà lại không thưởng cho họ, thế chẳng phải là để lại điểm khúc mắc trong lòng nhân viên sao?" "Hơn nữa, chúng ta cũng phải để những người đã rời bỏ công ty nhìn xem việc họ lựa chọn rời đi là sai lầm lớn cỡ nào."
Phương Như Nguyệt nhớ tới việc mấy người đó đã ép buộc Hứa Thanh Mây phải từ chức, trong lòng liên tức giận. "Đúng vậy, phải khiến cho họ hối hận”
Phương Như Nguyệt nói. "Nhưng mà, con cũng không thể nghe lời Lâm Mạc Huy nói. Cậu ta là con rể đi ở nhờ nhà vợ, có quyền gì ở đây mà lên tiếng chứ?"
Hứa Đình Hùng khó chịu nói: “Chuyện này mà truyền ra ngoài còn khiến cho người ta nói rằng nhà họ Hứa chúng ta phép tắc không nghiêm."
Phương Như Nguyệt liên tục gật đầu: "Đúng vậy, cậu ta có tư cách gì mà lên tiếng. Để tôi đuổi cậu ta đi." Hứa Đình Hùng khoát tay: “Bỏ đi, bây giờ ở đây có nhiều người như vậy, đừng khiến cho người ta cảm thấy chúng ta keo kt. Đế cậu ta tự ý một chút, sau khi trở về sẽ xử lý cậu ta sau."
Mấy nhà cung cấp vật liệu từ xa đã trông thấy mà thèm, ba nghìn tỷ đơn đặt hàng sẽ cần phải mua biết bao nhiêu nguyên vật liệu cơ chứ?
Năm đưoc đơn đặt hàng này, họ liền phát tài rồi. Mấy nhà cung cấp vật liệu đều chức mừng Hứa Thanh Mây. "Chủ tịch Mây, chúc mừng cô đã giành được đơn đặt hàng lớn như vậy. Cô yên tâm, vấn đề nguyên vật liệu, công ty chúng tôi sẽ tuyệt đối cung cấp kịp thời, sẽ không để ảnh hưởng đến quá trình sản xuất” Một thương nhân kinh doanh vật liệu vô ngực nói.
Hứa Thanh Mây cau mày. Mới vừa rồi chính mấy người thương nhân này còn bức bách cô, to mồm nói muốn tống cô vào tù. "Cảm ơn các vị, nhưng mà về vấn đề nguyên vật liệu sẽ không quấy rầy đến mọi người." Lâm Mạc Huy nói. "Tại sao?" Sắc mặt mấy tay thương nhân đột ngột biến đổi, vội vàng nói: “Chủ tịch Mây, chúng tôi hợp tác cùng quý công ty lâu như vậy, mọi người đều là chỗ quen biết. Bây giờ đột nhiên đổi sang nhà cung ứng vật liệu khác, liệu có phải không thích hợp lắm không?"
Lâm Mạc Huy nói: “Người mà các ông hợp tác là Hứa Khánh Quân, không phải Thanh Mây." "Hứa Khánh Quân có thể trả phí vật liệu nửa năm một lần, nhưng Hứa Thanh Mây lại không thể chậm trễ một ngày." "Nếu đã như vậy, chúng ta cũng không cần hợp tác nữa."
Sắc mặt mấy tay thương nhân đều vô cùng khó coi. Nghĩ đến chuyện vừa rồi chèn ép Hứa Thanh Mây, mấy người họ thật muốn tát cho mình một cái.
Ai có thể tưởng tượng được, thể nhưng Hứa Thanh Mây có thể ký được nhiều hợp đồng như vậy. Nếu sớm biết như thế, họ lại chả muốn tôn Hứa Thanh Mây lên làm thần đi, nào có ai dám chèn ép Hứa Thanh Mây nữa. "Chủ tịch Mây, chúng tôi... chúng tôi biết mình đã làm sai rồi. Nể mặt chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, hãy cho chúng tôi một cơ hội.."
Một nhà cung ứng vội nói. "Thật xin lỗi, nhưng không thể được”
Lâm Mạc Huy trực tiếp trả lời thay Hửa Thanh Mây: "Chủng tôi sẽ tìm nhà cung cấp vật liệu khác có thể hợp tác. Về phần mấy người, chúng tôi sợ không với tới nổi” "Chủ tịch Mây, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội” "Chủ tịch Mây, vần đề giá cả nguyên vật liệu, chúng ta có thể bàn bạc lại." "Chủ tịch Mây, đây đều là chủ ý của Hứa Khánh Quân, chúng tôi cũng không muốn như vậy.”
Mấy tay thương nhân đó đều van xin đủ kiểu, nhưng Hứa Thanh Mây mặc kệ không thèm quan tâm tới họ.
Không còn cách nào khác, mấy nhà cung cấp chỉ có thể chuyển sang thuyết phục Hứa Đinh Hùng và Phương Như Nguyệt. Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt tức giận ra mặt, kêu bảo vệ đuổi mấy tay thương nhân đó ra ngoài.
Lúc trước mấy nhân viên bảo vệ còn không để lời nói của Hứa
Thanh Mây vào tai.
Bây giờ nhìn