Sau khi ăn xong một bữa cơm, chuyện chính cũng chẳng nói được bao nhiêu.
Hoặc nói cách khác, Diêu Hướng Hằng vẫn luôn run rẩy, ngay cả nói chuyện cũng không được mấy câu.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt luôn muốn nói chuyện giải băng tài khoản với Diêu Hướng Hằng nhưng căn bản ông ta cũng không nói được lời nào khiến hai người bọn họ không biết phải làm sao.
Còn cậu Diệp thì từ đầu đến cuối đều nói chuyện với Lâm Mạc Huy, không hề phản ứng tới Diêu Hướng Hằng.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đều có chút tức giận, vốn dĩ bọn họ cho rằng cậu Diệp có quen biết với Diêu Hướng Hằng nên có thể giúp đỡ một tay xử lý chuyện này.
Kết quả thì ngược lại, không nói một lời nào, vậy thì bữa cơm này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Một bữa cơm kết thúc, bà Dung kéo tay Hứa Thanh Mây cười nói: “Cô gái này thật xinh đẹp, Lâm Mạc Huy, cậu tìm ở đâu ra một nàng dâu tốt như vậy chứ."
Lâm Mạc Huy cười ha ha, sắc mặt Hứa Thanh Mây lại ửng đỏ: “Dì, dì quá khen rồi."
“Đời này của dì, tiếc nuối lớn nhất chính là không có con gái." Bà Dung khẽ cười: “À, nhà họ Hứa mọi người có thể cho tôi nhận đứa con gái này làm con nuôi không?"
Hứa Đình Hùng cau mày, Phương Như Nguyệt lại thẳng thừng cười nói: “Này chị, Thanh Mây nhà tôi chính là chủ tịch của công ty dược phẩm Hưng Thịnh..."
Hứa Thanh Mây vội giành nói: “Dì, dì có thể nhận cháu làm con nuôi chính là vinh hạnh của cháu. Vậy sau này cháu sẽ gọi dì là mẹ nuôi rồi.”
"Ha ha ha.." Gương mặt bà Dung đầy
vẻ vui sướng, lấy chiếc vòng ngọc từ trên tay xuống: “Quá tốt rồi, cuối cùng dì cũng có con gái."
“Chiếc vòng ngọc này là mẹ dì truyền lại, nói rằng muốn truyền cho con gái của dì."
“Đáng tiếc, dì vẫn luôn không có con gái, dì còn tưởng rằng sau này chết sẽ mang theo nữa đấy."
“Bây giờ thì tốt rồi, gần già lại có một cô con gái, cuối cùng chiếc vòng ngọc này cũng có người kế nghiệp." %3D
Vừa dứt lời, bà Dung lập tức nhét vòng ngọc vào trong tay Hứa Thanh Mây: “Con gái tốt của mẹ, sau này vòng ngọc sẽ thuộc về con. Khi nào con gái của con và Lâm Mạc Huy lấy chồng thì truyền lại cho con bé."
Sắc mặt Hứa Thanh Mây đỏ bừng lên, thấp giọng nói: “Mẹ nuôi, chuyện này... chuyện này không được đâu... cái này quá quý trọng rồi..."
“Có gì không được chứ, con đã gọi mẹ nuôi một tiếng mẹ rồi, điều đó còn quý trọng hơn tất cả những vật chất thế này."
Bà Dung cố gắng nhét vòng ngọc vào trong tay Hứa Thanh Mây, cười nói: “Được rồi, mẹ về trước nhé. Lâm Mạc Huy, phải đối xử tốt với con gái của tôi đấy, không được bắt nạt người ta đâu."
Lâm Mạc Huy cười nói: "Yên tâm đi, đời này chỉ có thể là cô ấy bắt nạt tôi thôi, tôi tuyệt đối sẽ không bắt nạt cô ấy đâu."
“Đây mới là lời của đàn ông nên nói.” Bà Dung hài lòng gật đầu, sau đó chào hỏi mọi người rồi rời đi.
Phương Như Nguyệt đưa mắt nhìn bà Dung đã đi xa, sắc mặt tái mét: “Thanh Mây, con điên rồi sao? Cái bà già đáng chết đó, còn không biết ở đâu chui ra, vậy mà con lại nhận bà ta là mẹ nuôi hả?”
“Mẹ, con nhận một