Sáng sớm, Lâm Mạc Huy ra khỏi Biệt thự khu Đào Xanh, lái xe chạy đến bệnh viện.
Vừa đến cửa bệnh viện, Lâm Mạc Huy liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Diêu Hướng Hằng từ xa.
"Cậu Mạc Huy, cậu đã tới rồi!" Diêu Hướng Hằng vội vàng chạy tới, rung giọng nói: “Tôi chờ cậu nửa ngày rồi!"
Vẻ mặt Lâm Mạc Huy đầy lạnh nhạt, tên Diêu Hướng Hằng này, lúc trước làm hại Hứa Thanh Mây không nhẹ, Lâm Mạc Huy không thể cho hắn sắc mặt tốt.
Sắc mặt Diêu Hướng Hằng gấp gáp: “Cậu Mạc Huy, chuyện lần trước, tôi... tôi biết sai rồi, cầu xin cậu giúp đỡ tôi."
"Cậu Trương khai trừ tôi rồi, không chỉ như thế, còn... còn phát thông cáo ra, khiến cho các ngân hàng khác cũng không thể thuê tôi.."
"Cậu Mạc Huy, tôi làm ở ngân hàng cả một đời. Cái tuổi này, đổi qua nghề khác cũng không thể. Nếu như thất nghiệp rồi, tôi... tôi chết chắc rồi."
Lâm Mạc Huy thế mới biết đã xảy ra chuyện gì, không khỏi cười thầm, Triệu Thành Diệp làm việc cũng thật dứt khoát.
"Sớm biết có hôm nay, lúc trước sao còn làm chứ!"
Lâm Mạc Huy vứt xuống mấy chữ, đi thẳng vào trong bệnh viện.
"Cậu Mạc Huy!" Diêu Hướng Hằng vội vã đuổi theo, mang một tấm thẻ đưa qua: “Bên trong thẻ này, có một nghìn năm mươi tỷ năm trăm triệu đồng, cậu giúp tôi nói tốt một câu với cậu Thành Diệp.."
Lâm Mạc Huy liếc mắt nhìn ông ta, như cười như không: "Ông cảm thấy tôi thiếu tiền à?"
Diêu Hướng Hằng vẻ mặt xấu hổ:
"Cậu Mạc Huy, cậu giúp tôi một chút.."
"Tôi giúp ông, vậy ai giúp vợ tôi?" Lâm Mạc Huy lạnh giọng nói: “Nếu như tôi không quen biết cậu Thành Diệp, lần này, kết cục của vợ tôi sẽ là cái gì?"
"Lúc ông làm khó vợ tôi, có từng nghĩ rốt cuộc em ấy đã bất lực đến thế nào không?"
Sắc mặt Diêu Hướng Hằng tái mét, cắn răng nói: “Lâm Mạc Huy, tôi đến cầu xin cậu là không muốn xé rách mặt, cậu cũng khinh người quá đáng rồi đó!" "Nói cho cậu hay, tôi làm ở ngân hàng còn phải xem mặt mũi của Triệu Thành
Diệp."
"Nhưng nếu như tôi không làm ở ngân hàng, vậy tôi không cần phải cho Triệu Thành Diệp mặt mũi nữa."
"Hừ, tôi chưa đấu lại được Triệu Thành Diệp. Nhưng mà, chơi chết cậu vẫn là dễ như trở bàn tay!"
"Có phải cậu muốn quậy đến cá chết lưới rách hay không?"
Lâm Mạc Huy bật cười: “Diêu Hướng Hằng, ông đang uy hiếp tôi?"
Diệu Hướng Hằng: “Không sai, tôi chính là uy hiếp cậu!"
Lâm Mạc Huy cười lạnh: “Khuyên ông một câu, bỏ công việc, ít ra còn có cái mạng. Nhưng nếu còn tiếp tục làm ầm ĩ, dễ đem cái mạng ầm ĩ đến mất luôn!"
"Mày con mẹ nó hù doạ ai đó!" Diêu Hướng Hằng triệt để nổi giận: “Họ Lâm kia, tao nói cho mày hay, nếu như hôm nay tao không về ngân hàng được nữa, tao sẽ khiến mày không nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai!"
"Tôi chờ ông!"
Lâm Mạc Huy bỏ lại ba chữ, nghênh ngang mà đi vào trong bệnh viện.
Ánh mắt Diệu Hướng Hằng chứa đầy oán độc, mạnh tay rút điện thoại ra: “Lão Ngũ, chuyện hôm qua tao nói với mày, hôm nay làm thay tao đi!"
Lâm Mạc Huy trở lại văn phòng liền gửi tin nhắn cho Trần Phước Nguyên, bảo ông ta sắp xếp vài người đi bảo vệ Hứa Thanh Mây.
Sự uy hiếp này của Diêu Hướng Hằng, bản thân Lâm Mạc Huy không sợ chút nào.
Anh chỉ lo lắng Diêu Hướng Hằng sẽ ra tay với Hứa Thanh Mây, có người của Trần Phước Nguyên âm thầm bảo vệ thì sẽ không có chuyện.
Giữa trưa, Lâm Mạc Huy đi đến dưới lầu công