Phương Như Nguyệt ngồi cạnh Hứa Thanh Mây, cứ nói liên miên cằn nhằn mãi về việc cô phải liên lạc nhiều hơn với Thôi Nguyên Vũ, như vậy mới có lợi cho việc kinh doanh của gia đình.
Từ đầu đến cuối bà ta đều bỏ qua người con rể Lâm Mạc Huy này, cũng không quan tâm tới cảm nhận của Lâm Mạc Huy chút nào.
Lâm Mạc Huy cũng không mở miệng nói chuyện, sự chú ý của anh chủ yếu đều đang đổ dồn vào Hứa Thanh Mây. Sau khi Hứa Thanh Mây lên xe, lông mày cô luôn nhíu chặt lại, vẻ mặt rất u sầu, từ đầu đến cuối không hề nói một lời.
Cảnh tượng này khiến cho người ta cảm giác dường như cô đang rất bực mình. Trong lòng Lâm Mạc Huy cảm thấy rất đau, anh muốn cô theo mình về nhà, như vậy rất khó chịu sao? Thôi Nguyên Vũ đó quan trọng tới như vậy?
Không bao lâu, mọi người đã đến cổng của khu nhà. Lâm Mạc Huy đi đỗ xe, còn ba người Hứa Thanh Mây thì lên lầu trước.
Cho tới khi Lâm Mạc Huy mang vali về đến cửa, anh lập tức đã nghe thấy giọng nói của Phương Như Nguyệt truyền tới từ trong nhà: "Thanh Mây, bố con nói đúng. Con cùng cái tên Lâm Mạc Huy này thì có thể có tương lai gì chứ?"
"Cả cái thành phố Hải Dương này đều biết cậu ta còn chưa từng chạm tới con. Cho dù hiện tại ly hôn, con vẫn trong sạch. Con cái nhà giàu đều tới theo đuổi con, nhất định có thể tìm được người tốt hơn cậu ta gấp ngàn lần. Tại sao cứ phải treo cổ trên một cái cây chứ?"
Lâm Mạc Huy cảm thấy trong lòng nhói đau, thật ra anh đã nghe những chuyện này không dưới một lần. Vờ như không nghe thấy gì, anh mở cửa bước vào nhà. Phương Như Nguyệt hừ lạnh khi nhìn thấy Lâm Mạc Huy, trên mặt không chút xấu hổ mà trừng mắt nhìn anh.
"Mang hành lý cũng chậm chạp như vậy, cậu đúng thật là vô dụng!” Phương Như Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: m Mạc Huy, cậu có thể có chút tiền đồ hay không, có thể đừng để cho Thanh Mây phải mất mặt vì cậu nữa được không?"
"Con đã làm gì?" Lâm Mạc Huy không nhịn được nói.
Phương Như Nguyệt tức giận đáp: "Nếu không phải do cậu liên lụy, ngày hôm nay Thanh Mây đã nói chuyện với cậu Nguyên Vũ một hồi, có lẽ chúng ta có thể thương lượng một món kinh doanh lớn, sau đó ít nhất gia đình chúng ta cũng có thể đổi một căn nhà khác. Chính vì sự có mặt của cậu, ảnh hưởng tới tâm trạng của cậu Nguyên Vũ, mất đi một cơ hội lớn cậu có biết không?"
Lâm Mạc Huy khẽ cau mày, chuyện này có thể trách tôi sao?
Lòng dạ của Thôi Nguyên Vũ đó, các người không biết sao?
Theo như các người nói, tôi đáng lẽ nên là một con rùa rụt đầu để vợ đi móc nối với đàn ông khác, đổi lấy cái gọi là làm ăn?
Lâm Mạc Huy nén giận: "Mẹ..."
"Đừng gọi tôi là mẹ!” Phương Như Nguyệt trực tiếp ngắt lời Lâm Mạc Huy: “Quan hệ của hai người chúng ta không gần tới như vậy!"
Sắc mặt của Lâm Mạc Huy trưởng đỏ lên: "Cái người Thôi Nguyên Vũ đó có tâm tư gì với Thanh Mây. Những chuyện này... những chuyện này các người đều biết. Cậu ta muốn bàn công việc với Thanh Mây, căn bản... ăn bản chỉ là muốn đánh chủ ý lên người cô ấy mà thôi!"
“Thế thì làm sao?" Phương Như Nguyệt lớn tiếng nói: “Làm ăn ở bên ngoài, xã giao là không thể tránh khỏi. Những người khác đều là chồng xã giao ở bên ngoài. Ngược lại cậu một kẻ vô dụng, muốn vợ xã giao bên ngoài để nuôi mình, cậu vẫn còn mặt mũi chỉ tay năm ngón với Thanh Mây hay sao?"
Lâm Mộ vội la lên, nói: "Làm... làm sao con có thể chỉ tay năm ngón với cô ấy..."
“Đủ rồi!” Hứa Thanh Mây thấp giọng nói, cô tức giận trừng mắt nhìn Lâm Mạc Huy: “Tôi mệt rồi!"
Hứa Thanh Mây mở cửa bước về phòng của mình, Phương Như Nguyệt căm tức trừng mắt nhìn Lâm Mạc Huy một cái: "Không nghe thấy sao? Thanh Mây mệt rồi, cậu còn không nhanh đi giặt hết quần áo cho Thanh Mây đi. Còn nữa, cả ngày hôm qua cậu không về nhà, nhà bếp có thêm bát đũa rồi, đi dọn dẹp sạch sẽ đi!"
Lâm Mạc Huy nghiến răng, cuối cùng vẫn dọn dẹp gian phòng từ đầu đến cuối. Trong ba năm qua, anh đã quen với những việc này rồi. Anh không quan tâm nhà họ Hứa đối xử với mình như thế nào, điều duy nhất anh quan tâm là thái độ của Hứa Thanh Mây đối với mình như nào!
Hiện tại anh đã thừa kế dây chuyền ngọc thạch của gia đình, có khả năng điều khiển sinh tử của người khác, muốn quật khởi quả thực dễ như trở bàn tay. Nói cách khác, hiện tại anh hoàn toàn có thể biến nhà họ Hứa thành một gia tộc lớn ở thành phố Hải Dương, nhưng câu hỏi đặt ra là gia đình họ Hứa liệu có xứng đáng không?
Mọi thứ, đều phụ thuộc vào thái độ của Hứa Thanh Mây đối với anh!
Nếu Hứa Thanh Mây không có một chút tình cảm nào đối với anh, thì cuộc hôn nhân ba năm này cũng nên buông tay rồi.
Nếu cô có tình cảm với anh, thì anh phải có trách nhiệm của một người chồng.
Em không rời không bỏ anh, anh nguyện lấy sinh tử làm lời hứa!
Làm xong mọi thứ, Lâm Mạc Huy bước vào