Thăng Bình không nhịn được: "Anh đừng có mà chém gió!" "Anh có bảy tám căn nhà ở Hoa Đình Thịnh Vượng hả?" "Vậy tại sao anh không nói mình còn có mấy cái biệt thự nữa ở Dinh Thự Thịnh Vượng đi?" "Người như anh mà là em trai của Trần Phước Nguyên sao? Tôi nghĩ căn bản anh chỉ là một kẻ dối trá!"
Lúc này, một người đàn ông đứng ở bàn bên cạnh đứng lên: "Con mẹ này, cô thật là can đảm, dám nói chuyện với anh Hổ thế này?" "Ở Nam Mộc Lâm làm gì có ai không biết anh Hổ chứ?" "Cô dám nói anh Hổ lừa đảo, có tin ông đây chơi chết cô không!"
Mọi người xung quanh đột nhiên náo loạn. "Anh ta là anh Hổ sao?" "Anh Hổ nào cơ?" "Anh Hổ ở Nam Mộc Lâm, còn có thể là ai chứ?" "Trời a, chính là anh Hổ ở Nam Mộc Lâm, nói một không hai Nam Mộc Lâm, giậm chân một cái thì cả Nam Mộc Lâm đều phải run rẩy kia sao?" "Ngoài anh ta ra còn có thể là ai nữa?" "Nếu đây thực sự là anh Hổ thì đừng nói là có mấy căn nhà Hoa Đình Thinh Vương, nếu nói cả Hoa Đình Thịnh Vượng là của anh ta thì tôi cũng tin đấy!"
Mọi người bàn tán rất nhiều, ánh mắt nhìn anh Hổ cũng tràn đầy vẻ sợ hãi.
Không thể nào, anh Hổ nổi tiếng bên ngoài.
Có chỗ dựa là Trần Phước Nguyên, ngay cả mười gia tộc hàng đầu cũng không muốn đối đầu với anh ta, điều này có thể cho thấy sức mạnh của anh ta là như thế nào.
Mặt mũi Hứa Thanh Mây tràn đầy ngạc nhiên, cô không ngờ một giám đốc của một công ty dược liệu lại có thân phận như vậy.
Thăng Bình thì gần như sắp khóc, tất nhiên cô ta đã từng nghe đến cái tên anh Hổ.
Nhưng mà ai có thể nghĩ tới việc Hồ Đông An vô cùng cung kính với Lâm Mạc Huy này lại là anh Hổ chứ!
Nếu sớm biết là như thể thì sao cô ta dám vô lễ với anh Hổ chứ? "Anh... anh thực sự là anh Hổ sao?" Thăng Bình run rẩy hỏi. "Cô đoán xem?" Hổ Đông An hỏi ngược lại.
Thăng Bình rùng mình một cái, không chịu nổi nữa: "Anh Hổ, tôi... tôi có mắt không biết Thái Sơn, anh.. anh hãy thương tình, làm ơn tha... tha cho tôi một lần đi.."
Hồ Đông An không nói gì mà nhìn về phía Lâm Mạc Huy, chờ đợi quyết định của Lâm Mạc Huy. Lâm Mạc Huy cười khẽ, nhìn dáng vẻ e ngại của Thăng
Bình thì tất cả những tức giận vừa rồi, giờ phút này đều phun hết ra. "Được rồi, anh đi chiêu đãi khách trước đi." "Cô gái này là bạn thân của chủ tịch Thanh Mây, nể mặt người ta một chút đi!"
Lâm Mạc Huy cười nói. "Được!" Hồ Đông An lập tức cung kính gật đầu: "Anh Huy, cô Thanh Mây, vậy tôi lên lầu chiêu đãi khách trước." Hứa Thanh Mây vội vàng đứng lên: "Anh Hổ đi thong thả."
Hồ Đông An sợ hãi rùng mình một cái, vội vàng nói: "Ôi, cô Thanh Mây, cô tuyệt đối đừng xưng hô như vậy với tôi, chết tôi mất!" "Từ nay cô cử gọi tôi là Hổ Đông An là được rồi, tuyệt đối đừng xưng hô như vậy, tôi không chịu nổi đâu."
Vẻ mặt Hứa Thanh Mây bối rối, đây chính là anh Hổ mà.
Người không đặt toàn bộ ngành dược phẩm của Hưng Thịnh vào trong mắt tại sao lại có thể cung kính đối với cô như vậy chứ?
Hổ Đông An cung kính rời đi, Hứa Thanh Mây nhìn về phía
Lâm Mạc Huy. "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?"
Lâm Mạc Huy cười cười: "Anh đã cứu sống anh ta!" "Anh?" Hứa Thanh Mây mờ mịt: "Anh cứu anh ấy thế nào?" Lâm Mạc Huy: "Em quên mất rồi, anh làm việc trong bệnh viện mà, anh ta tìm anh xem bệnh, sau đó anh đã chữa khỏi bệnh cho anh ta!"
Hứa Thanh Mây càng thêm sững sờ, Lâm Mạc Huy làm việc trong bệnh viện nhưng anh chỉ là người dọn dẹp mà thôi. Lâm Mạc Huy chưa từng học qua y thuật thì làm sao có thể cứu người được?
Cộng thêm chuyện Nam Bá Lộc lần trước, Hứa Thanh Mây nghi ngờ nhìn Lâm Mạc Huy, luôn cảm thấy anh đang giấu mình điều gì đó.
Vẻ mặt của Lâm Mạc Huy hờ hững, cũng không giải thích gì thêm cho Hứa Thanh Mây.
Anh có một mối thù đẫm máu, mà vấn đề gia tộc bị diệt vẫn chưa được điều tra rõ ràng, vì vậy Lâm Mạc Huy không muốn để lộ tình hình của mình trong lúc này.
Cho dù là Hứa Thanh Mây thì