Tiếng hét giận dữ của Lương Siêu lập tức hấp dẫn sự chú ý mọi người trong đại sảnh.
Mười mấy tên côn đồ nối đuôi nhau, chậm rãi bao vây phía sau hắn, vẻ mặt trêu tức, ánh mắt lạnh lẽo đồng loạt nhìn về phía Lương Siêu, giống như mèo vờn chuột.
"Anh, anh à! "
“Anh mau đi đi!”
"Đám người này đang nhắm vào anh đó! Bọn họ là người xấu, anh mau chạy đi, Nghiên Nghiên không muốn anh gặp nguy hiểm đâu, hu hu! "
Bốp!
Người đàn ông cao lớn ngồi trên sô pha kia giơ tay tát vào mặt Lương Nghiên một cái thật mạnh, khuôn mặt vốn đã bị thương giờ lại truyền tới cảm giác đau nhức nóng rát!
Khóe miệng cô ấy lập tức xuất hiện tia máu, la lên một tiếng rồi trực tiếp ngất đi.
"Nghiên Nghiên!"
Lương Siêu trợn mắt to đến mức hốc mắt muốn nứt ra, ánh mắt lạnh như băng tràn ngập sát ý bắn thẳng về phía người đàn ông vừa ra tay, giọng nói cũng trở nên khàn khàn đi rõ rệt.
"Mặc kệ mày là ai, tao chắc chắn sẽ làm cho mày sống không bằng chết.
"
Nghe xong, người đàn ông nhíu nhíu mày, chậm rãi châm một điếu thuốc rồi hút hai hơi, nói: "Loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như mày tao gặp nhiều rồi.
”
"Nhưng mà nể tình vừa rồi mày biết trong biệt thự có người mai phục nhưng vẫn có gan tiến vào, tao có thể cho mày chết rõ ràng một chút.
"
"Mày có biết sai lầm mà một người đàn ông không nên phạm phải nhất là gì không?"
Lương Siêu im lặng không nói, nhìn Lương Nghiên đã đau đớn ngất đi nhưng vẫn bị người ta cầm đao gác trên cổ, trong lòng hắn bắt đầu âm thầm tính toán nên cho mấy người này chết như thế nào mới đáng tội.
“Để tao nói cho mày biết, sai lầm mà đàn ông không nên phạm phải nhất, chính là tán gái không nên tán!”
“Anh Kim Hùng của bọn tao đã sớm tuyên bố Tần Liên là người phụ nữ của anh ấy, vậy mà một tên yếu đuối như mày còn dám sờ tới, sai lầm này chỉ có cho mày chết mới hết tội!”
Vừa dứt lời, người đàn ông vung tay ra hiệu.
Lập tức có mười lăm, mười sáu tên côn đồ vẻ mặt hung tợn xông tới gần Lương Siêu!
Tên nào cũng hầm hầm sát khí, bộ dạng nhất định phải lấy mạng của Lương Siêu cho bằng được.
"Răng rắc! "
Lương Siêu hơi hoạt động thân thể, một giây sau cả người hắn biến mất trong nháy mắt.
Không nhìn thấy người đâu, mười mấy tên côn đồ kia hơi khựng lại một chút.
Nhưng bọn họ không thấy rõ, không có nghĩa là người đàn ông ngồi ở phía sau hậu trường cũng không thấy rõ.
Làm sao có chuyện người biến mất trong nháy mắt được, chẳng qua là tốc độ quá nhanh, nhanh đến khó tin vọt tới phía sau mười mấy tên côn đồ kia!
“Cẩn thận phía sau!”
Gã ta vừa mới hô to một tiếng nhắc nhở, mười mấy tên côn đồ kia chưa kịp xoay người phản ứng lại, đã bị Lương Siêu tung quyền cước kết hợp đánh văng tất cả ra ngoài.
Thịch!
Bốp! Thịch!
Sau một loạt tiếng đấm đá, mười mấy tên côn đồ đã bị đánh bay ra xa, lần lượt nằm sấp bên ngoài biệt thự, ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi.
Thấy thế, đồng tử người đàn ông lập tức co rút lại, trong lòng đã sinh ra một cảm giác không lành.
Mẹ kiếp, tình báo sai!
Tên này thì yếu đuối chỗ nào chứ, rõ ràng là một tên côn đồ chính hiệu!
Hơn nữa thông qua mấy đòn đánh nãy giờ hắn tung ra, gã đã phỏng đoán được sức mạnh của hắn không hề thua kém mình!
"Đến lượt mày rồi.
"
Lương Siêu lạnh lùng nói: "Tao cho mày hai lựa chọn: Một, là tự sát.
”
"Hai, bị tao đánh tàn phế, nửa đời sau chỉ có thể nằm ở trên giường, sống không bằng chết.
"
"Nhưng mà, tao đề nghị mày vẫn nên chọn cái đầu tiên, dù sao thì đau dài cũng không bằng đau ngắn mà.
"
"Phi!"
Người đàn ông nghe xong hung hăng nhổ nước bọt, máu điên triệt để bị Lương Siêu khiêu khích ra.
Gã ta chậm rãi đứng lên, mạnh mẽ xé áo ném sang một bên, lộ ra hình xăm đầu sói màu xanh thoạt nhìn rất hung ác trước ngực.
“Ngược lại tao cũng rất muốn nhìn xem, hôm nay tên nhóc như mày làm sao có thể đánh tao tàn phế đây!”
“Grừ!”
Gã ta giận dữ