Nhất thời Đào Khiêm cau mày với vẻ không hài lòng.
“Lửa đã cháy tới nơi rồi mà ông còn tâm trạng chơi trò bí mật với tôi sao?”
“Ha ha, tôi làm gì có hứng thú chơi trò đó.
Ý của tôi không phải rất rõ ràng rồi sao, tôi đã mời tới 1 vị đại sư.”
“Cái gì?”
“Một người?”
Đào Khiêm giận dữ đập bàn đứng dậy, dáng vẻ như muốn xé xác người khác tới nơi.
“Lão Ngô, ông giỏi thật đấy!”
“Tôi đã bỏ ra 6000 vạn để mời 3 người, vậy mà ông chỉ mời 1 người thôi sao? Ông đang lợi dụng tôi phải không?”
“Ông tốt nhất nên hiểu rằng chính ông là người lên kế hoạch hãm hại Cung gia.
Nói ở một mức độ nào đó, tôi chỉ là đồng phạm còn ông mới chính là chủ mưu! Nếu như Cung gia muốn báo thù thì người bị khai đao đầu tiên chính là ông!”
Ngô Nguyên Trung nhếch môi cười khinh bỉ và rít một hơi xì gà đầy thoải mái.
“Lão Đào, tôi nói muốn lợi dụng ông khi nào? Ông nên thay đổi cái tính cách này đi.”
“Binh không nhiều nhưng chất lượng, chẳng lẽ đến đạo lý này mà ông cũng không hiểu sao?”
“Tuy rằng tôi chỉ mời 1 cao thủ đến nhưng tôi có thể bảo đảm rằng cả 3 người mà ông mời đến hợp sức lại cũng không đánh được với người này quá 3 chiêu.”
Nghe vậy, Đào Khiêm lại nhíu mày.
Sau khi dần bình tĩnh trở lại, gã ta hỏi: “Cao thủ mà ông mời đến mất bao nhiêu tiền?”
“Không mất 1 đồng.”
Ánh mắt của Đào Khiêm trở nên sắc bén, gã ta lại đập bàn.
Ngay sau đó, có 2 lão giả mặc quần áo rộng thùng thình cùng với một người đàn ông trung niên đẩy cửa đi vào và chậm rãi đi vào đứng phía sau Đào Khiêm.
Cả đám đều có vẻ mặt kiêu ngạo, ra vẻ mình là cao thủ.
“Tên họ Ngô kia, sao ông dám trêu đùa tôi!”
“Thời buổi này, không tốn 1 đồng nào đến bảo vệ cũng không thuê được, nói chi đến các võ giả.”
“Ha ha…”
Ngô Nguyên Trung vừa cười vừa nhìn 3 người đứng sau Đào Khiêm nói: “Lão Đào, nếu như ông không tin thì cứ thử một lần xem sao?”
“Được!”
“Bây giờ thi đấu thử luôn!”
Ngô Nguyên Trung gật đầu rồi gọi điện thoại.
Nhìn thấy dáng vẻ gọi điện thoại đầy cung kính và gọi một tiếng Vân đại sư, Đào Khiêm cũng không hiểu rốt cuộc trong hồ lô của gã ta giấu thuốc gì.
Một lát sau.
Một người đàn ông trung niên và một thanh niên lần lượt đẩy cửa bước vào.
Người đàn ông trung niên mặc quần áo vải, sau lưng đeo 3 thanh kiếm, hai tay giấu trong ống tay áo, mí mắt hơi rũ xuống.
Đây chính là môn chủ của Cực Quang môn, Vân Cơ còn người thanh niên kia chính là Bạch Vân Hi.
“Vân đại sư, Bạch thiếu.”
Ngô Nguyên Trung vội vàng chắp tay hành lễ với hai người.
Đào Khiêm nheo mắt, gã ta nháy mắt với 3 tên cao thủ mà mình mời tới.
Thấy vậy, 3 người lắc đầu cười chế giễu.
“Người mặc quần áo vải kia chính là Vân đại sự gì đó sao?”
“Hừ, toàn thân đều không cảm nhận được một tia hơi thở nào, loại phế vật này chỉ sợ không được gọi là Huyền Vũ giả.
Trên lưng đeo 3 thanh kiếm thì có thể xưng là đại sư sao?”
“Đúng là trò cười.”
“Đào tổng, căn bản người này không đáng để tôi ra tay nhưng người thanh niên này nhìn qua có vẻ thú vị, chắc hẳn đã đạt tới cảnh giới tông sư phải không? Một mình ông đây cũng có thể chơi với cậu ta.”
Nói xong, một lão giả bước lên, khí tức của cảnh giới tông sư đạt đỉnh lập tức lộ ra.
Ông ta nhìn chằm chằm Bạch Vân Hi tràn đầy ý chí chiến đấu.
“Làm càn!”
Bạch Vân Hi quát lớn định ra tay nhưng lại bị Vân Cơ cản lại.
“Sư tôn, ông già này…”
“Lui ra.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Dứt lời, Vân Cơ liếc nhìn lão giả đứng đầu.
“Chỉ là một tên có tu vi cảnh giới tông sư đạt đỉnh mà cũng dám không biết xấu hổ ra