"Đánh thoải mái rồi sao?"
Bạch Vân Hi quay đầu nhìn hắn cười hì hì, buông tay ra đứng lên lại tùy ý đá Cung Vũ qua một bên, giễu cợt mà nói: "Tao còn tưởng rằng con rùa đen như mày muốn rụt đầu mãi trong mai chứ."
"Còn về câu hỏi của mày à..." Bạch Vân Hi làm bộ suy nghĩ một chút về sau, khẽ thở dài: "Tất nhiên là khá thoải mái, nhưng còn chưa đủ.
Chẳng qua món chính là mày đã lên bàn thì tao nghĩ tiếp theo sẽ thoải mái hơn."
"À." Lương Siêu khã gật gật đầu, nói: "Yên tâm, mày sẽ được như nguyện vọng.
Hôm nay tao bảo đảm sẽ làm mày...!Thoải mái đến chết."
Vừa dứt lời, thân thể hắn bỗng lóe lên như một cơn gió mạnh vọt tới, giáng một chưởng về hướng Bạch Vân Hi đối diện!
Cảm nhận được sức gió mạnh lao tới trước mặt, Bạch Vân Hi híp mắt lại, trong lòng chẳng những không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn cười lạnh.
Bây giờ anh ta đã khác xưa, càng tự tin hơn về thực lực của bản thân.
Thiên phú của Lương Siêu yêu nghiệt đến mấy thì chẳng qua chỉ mới vào Thiên Tượng, nhưng anh ta thì sao?
Đã là cao thủ Thiên Tượng trung kỳ rồi!
Nếu như vậy còn không thể hung ác đánh bại đối phương, rửa sạch nhục nhã, vậy thật sự không có thiên lý.
Thế là Bạch Vân Hi rất tự tin nghênh đón một chưởng qua, còn ôm tâm tính bỡn cợt chơi đùa mà giữ lại mấy phần thực lực.
Bởi vì trong mắt anh ta, hiện tại Lương Siêu đã không phải đối thủ của mình, thậm chí còn không xứng để mình ra tay hết sức.
Nhưng khi hai chưởng va chạm vào nhau, Bạch Vân Hi đột nhiên biến sắc!
Hắn phát hiện sự thật hoàn toàn khác với tưởng tượng của mình!
Dưới chưởng lực mãnh liệt, mạnh mẽ của Lương Siêu, cả cánh tay Bạch Vân Hi bị chấn động đến đau nhức kịch liệt, ngay sau đó lại bắt đầu run lên thậm chí đã mất đi tri giác!
Soạt soạt soạt!
Bạch Vân Hi liên tục lùi lại, đồng thời kinh hãi mà nhìn Lương Siêu đấm một quyền tới.
Chung quy anh ta vẫn đánh giá thấp thực lực của người này, có cảm giác đau đớn như mỗi lần mình cho rằng nắm chắc thắng lợi trong tay thì thực lực của đối phương lại đổi mới nhận thức của mình, khiến tinh thần sa sút trong lòng tăng vọt!
Đối phương như một ngọn núi cao, mong muốn lại vĩnh viễn không thể thành, đừng nói chi là vượt qua...!
"Không cam tâm..."
"Tôi không cam tâm!"
"Họ Lương, con mẹ nó tao đã chịu nhiều đau khổ như vậy, trả giá đắt như vậy! Tao không tin thực lực của mình còn không bằng mày! Tao không tin!"
Bạch Vân Hi gào thét trong lòng, tiếp theo toàn lực ra tay đánh vào Lương Siêu.
Nhưng kết quả lại không có gì thay đổi, vẫn luôn bị đối phương đè xuống mà đánh!
Anh ta sốt ruột, Cam Mâu đứng xem càng sốt ruột hơn.
"Vân Hi, đừng nương tay.
Kẻ này không phải tâm ma của con, vi sư cho phép con trực tiếp giết hắn! Toàn lực ra tay đi!"
Bạch Vân Hi: "..."
Nghe xong anh ta càng đau đớn, còn thầm mắng ông ta mắt mờ, con mắt nào nhìn thấy mình giữ lại thực lực kia chứ?
Con mẹ nó bây giờ tôi đang phát huy hơn mức bình thường đấy!
Ngay một khắc sau, Lương Siêu nhân lúc anh ta sửng sốt mất tập trung, lập tức quay người đấm một quyền vào ngực, anh ta ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi, trong nhất thời khí thế hoàn toàn tan biến.
Lương Siêu thu tay lại, mang vẻ mặt khinh miệt nhìn Bạch Vân Hi đang che ngực quỳ một chân trên đất.
"Tuy không biết rốt cục thân thể mày xảy ra