Sau một giây, Lương Siêu mở cửa sổ ra rồi thả người nhảy ra ngoài.
Bên ngoài biệt thự, một người đàn ông có mái tóc dài, dáng người gầy gò đang đứng, trên tay còn cầm một thanh lưỡi liềm màu máu có tạo hình kỳ dị.
Khi nhìn thấy Lương Siêu nhảy ra thì không khỏi liếm miệng một cái, lộ ra nụ cười khát máu.
"Chu choa, thật sự có bản lĩnh đấy.
"
"Trước đó tao còn tưởng đầu óc tên treo thưởng năm trăm vạn để lấy mạng mày có vấn đề, giờ xem ra cũng không phải không có lý do.
"
Lương Siêu nhíu mày lại, rất nhanh đã nghĩ rõ ràng: "Là Kim Hùng kia phái mày tới?"
"Khà khà! "
"Câu hỏi này vi phạm quy tắc nghề nghiệp, tao không thể trả lời.
"
"Chỉ có thể nói cho mày biết, biệt danh của tao là Huyết Ảnh.
"
Con mẹ nó, cái tên đặc biệt đàn bà này là sát thủ chuyên nghiệp sao?
"Huyết Ảnh?"
"Nghe rất trâu bò, nhưng nhìn dáng vẻ của mày thì chắc cùi bắp lắm nhỉ?"
Xoạt!
Phản ứng đầu tiên của Huyết Ảnh là khẽ giật mình, sau đó sắc mặt lập tức lạnh đi, bắt đầu vung vẩy lưỡi liềm xông thẳng lên!
"Muốn chết à!"
Vụt!
Không đến một giây, Huyết Ảnh đã vọt tới trước mặt Lương Siêu, lưỡi liềm trong tay cũng quét ngang ra, Lương Siêu xê dịch bước chân lùi nhanh về phía sau, khó khăn lắm mới tránh đi một đao kia.
Vụt vụt!
Sau đó Huyết Ảnh tấn công thần tốc, lưỡi liềm vung càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh!
Mà Lương Siêu thì luôn trốn tránh, không phải hắn không muốn phản công, thứ nhất là mang tâm lý vui đùa xem thử Huyết Ảnh này có bao nhiêu bản lĩnh.
Thứ hai thực sự là lúc châm cứu đã tiêu hao quá lớn, vì an toàn, hắn vừa tránh vừa dồn lực, cố gắng đạt tới mức độ dùng một kích thôi đã khống chế được kẻ địch.
Dần dần, Huyết Ảnh phát hiện dù tốc độ tấn công của mình nhanh đến mức nào, thế công mạnh đến đâu thì đối phương cũng có thể tránh đi công kích của mình giống như một con nhím, gã cũng bắt đầu nóng nảy.
"Chết tiệt!"
"Mày là con nhím à! Có giỏi thì đừng né, đánh chính diện với tao một trận!"
Đánh chính diện một trận?
Đánh cái đầu mày!
Lương Siêu vừa khinh bỉ thầm mắng, nghĩ cái thứ này thật sự chả biết tự nhìn lại bản thân, không nhìn ra tao vẫn luôn chơi đùa với mày à?
Vụt!
Sau khi một đao như gió vung ra mà không có kết quả, Huyết Ảnh bắt đầu khích tướng.
"Thằng nhãi, nghe nói mày còn con nhỏ em ở nhà?"
"Khà khà khà! Vậy thì chờ tao đi chơi với nó một chút trước rồi trở ra xử lý mày!"
Nói xong, gã không tiến công mà thân thể chớp lên một cái, lao vút đến biệt thự, lại hoàn toàn không phát giác ánh mắt đột nhiên lạnh xuống của Lương Siêu.
Ngay sau đó, gã cảm nhận được một luồng gió sau lưng, biết mình đã khích tướng thành công, làm đối phương đuổi theo, khóe miệng Huyết Ảnh lập tức nhếch lên.
Một giây sau, gã bỗng quay đầu, dồn hết sức lực bản thân vào lưỡi liềm trong tay, phát động một kích mạnh nhất! Đâm thẳng vào cổ họng của đối phương!
Nếu đòn này đánh trúng thì thằng nhãi kia nhất định sẽ rơi vào kết cục đầu một nơi thân một nẻo.
Lương Siêu không chút cảm xúc, thầm vận huyền khí đồng thời chậm rãi giơ tay lên, động tác nhìn như nhẹ nhàng, nhưng vào thời khắc sắp bị chặt trúng đã bắt chặt lấy lưỡi liềm máu kia.
"Hừ, muốn chết!"
Huyết Ảnh liên tục cười lạnh, gã đã quá quen với một đao mang theo toàn bộ uy lực của mình, đừng nói là một tay, dù là một tấm thép cũng có thể dễ dàng bổ ra!
Nhưng rất nhanh, gã phát hiện một đao của mình giống như chịu lực cản rất lớn, không cách nào di chuyển nửa phần!
Gã tập trung nhìn lại, bàn tay nắm chặt lưỡi liềm của Lương Siêu lóe ra từng tia sáng ánh ngọc trắng muốt, nhìn thế nào cũng mang đến cho người ta cảm giác không thể phá vỡ.
"Chuyện này, sao có thể?"
"Đây là cái quỷ gì!"
Ngay khi Huyết Ảnh chưa tỉnh táo, Lương Siêu khẽ quát một tiếng, bàn tay bỗng nắm chặt rồi phát lực!
Đùng!
Lưỡi liềm tinh luyện thành từ thép lại bị trực tiếp bóp nát như vậy!
Huyết Ảnh lập tức kinh hãi, không còn dũng khí tiếp tục đánh, không nói lời nào mà quay đầu bỏ chạy!
Thằng nhãi này thật sự mạnh đến mức biến thái!
Cả lưỡi liềm cũng bị hắn bóp nát, vậy mình không phải như tờ giấy nếu đối đầu với hắn à?
Còn chưa chạy được mấy mét thì Lương Siêu đã như bóng ma