"Phì!"
Vừa mới uống một hớp cà phê, Giả Nam chưa kịp nuốt xuống bèn phải nhổ ra, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lương Siêu:
“Lương thần y à, lời này của anh cũng hơi to rồi đó!”
“Nếu đúng như những lời anh nói thì há chẳng phải anh là phật sống rồi à?”
“À, không khoa trương vậy đâu, khiêm tốn chút.”
Lương Siêu khiêm tốn cười cười, nói: "Đơn thuốc của tôi có rất nhiều dược liệu hiếm thấy, chẳng những giá thị trường không rẻ mà còn có thứ là vô giá, cho nên.
.
.
."
"Không thành vấn đề."
Diệp Khuynh Thành nói: "Chỉ cần thật sự có thể như những gì anh nói, vậy thì những thuốc này đối với đại đa số bệnh nhân đều là tin mừng, cho nên vô luận đắt đỏ và khó khăn thế nào tôi cũng sẽ tìm mọi cách đi tìm thuốc.”
Nói xong, cô trở lại bàn làm việc bắt đầu đọc tài liệu, đến cái liếc mắt cũng không thèm nhìn Lương Siêu một cái, còn ném những đơn thuốc mới đó sang một bên.
"Hiện tại anh có thể đi rồi."
“Chuyện từ chối hôn ước với anh, cứ đợi thông báo từ tôi đi.”
Vãi chưởng?
Người phụ nữ này đang hát ở chỗ nào vậy chứ?
Trở mặt vô tình như lật bánh tráng vậy sao?
Lương Siêu hơi sửng sốt đôi chút, hắn đột nhiên có cảm giác mình bị qua cầu rút ván.
Đương nhiên, hắn sẽ không nóng mặt mà đặt mặt lên cái mông lạnh lùng của bên kia làm gì, chỉ đánh tiếng với Diệp Khuynh Thành một cái sau đó nhanh chóng rời đi.
Sau khi hắn rời đi.
"Diệp tổng, tôi sẽ gửi đơn thuốc cho nhóm chuyên gia và giáo sư để họ thẩm định nó ngay lập tức nhé?"
Diệp Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn Giả Nam một cái, cười lạnh nói.
“Cái tên Lương Siêu đó chém gió bay cả nhà như thế mà cô cũng tin à?”
“Hả?”
“Ý là cô không tin ư?"
“Đương nhiên là không, không thèm nói đến cái khác, chỉ đơn giản nói về chứng hen suyễn và phong thấp kia thôi, cả thế giới đều công nhận rằng hai căn bệnh này không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng hắn vậy mà nói vẫn có thể chữa khỏi hẳn?”
“Cô không thấy rất buồn cười sao?"
"Nếu như trong tay hắn thật có phương thuốc như vậy, thì sợ rằng ngay cả giải thưởng y tế như Nhược Bối Nhi cũng lấy đến mỏi tay rồi, còn cần phải ở lại đây không?"
Sau đó Diệp Khuynh Thành lại hừ lạnh một tiếng: "Hiện tại tôi thật sự hoài nghi, Lương Siêu này một mực muốn từ hôn là giả, đúng hơn là đang muốn thu hút sự chú ý của ta thôi.
Loại người này không cần để ý đến hắn ta làm gì.”
Giả Nam cau mày, mặc dù những lời của Diệp Khuynh Thành không phải là không có lý, nhưng dựa trên sự hiểu biết hiện tại của cô về Lương Siêu, cô luôn cảm thấy rằng Lương Siêu không phải là một người khoa trương như vậy.
“Diệp tổng, vậy những đơn thuốc này của hắn thì sao?”
"Ra ngoài rẽ phải, trực tiếp ném thẳng vào thùng rác luôn đi.
“Vầng.”
Giả Nam đồng ý và rời khỏi văn phòng, nhưng giây phút cô định ném những đơn thuốc kia vào thùng rác, cô đã dừng lại.
Sau khi do dự một lúc cô quyết định gửi tất cả các đơn thuốc cho nhóm chuyên gia, bất kể nó đúng hay sai, thì thử nghiệm một chút cũng chẳng mất gì, cứ coi là chữa lợn lành thành lợn què đi.
Chạng vạng tối hôm đó.
Bệnh viện Mã Lỵ Á ở Đế Kinh.
Bệnh viện với sự tồn tại là một trong những bệnh viện tư nhân nằm trong top ba ở Đế Kinh, cho nên người có thể nằm được trong bệnh viện này cũng đều là những người khá giả giàu có.
Trên tầng 6, trong một căn phòng thuộc dãy chăm sóc đặc biệt.
Vương Tiểu Lỗi, người trông vẫn còn hơi yếu đang nhìn chằm chằm vào video liên quan tới việc nhảy nhót của bản thân bị ngược đã được đăng lên, trên gương mặt anh ta u ám đến mức đáng sợ.
Một lúc sau, Vương Tiểu Niên đẩy cửa tiến vào.
Nhìn thấy hình ảnh đó, anh ra nhíu nhíu mày, vỗ vai em mình trấn an nói: “Được rồi, nghĩ thoáng ra một chút, sau này cứ làm phú nhị đại, trai công tử cũng không có gì mà không tốt.”
Vương Tiểu Lỗi trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng, chỉ nói ra bốn chữ.
"Em muốn báo thù!"
"Anh hai, anh nhất định phải giúp em! Em muốn tên tiểu tử họ Lương kia bị băm thành vạn mảnh!”
"Không, em muốn hắn sống không bằng chết!"
"Haizz..." Sau khi âm thầm thở dài, Vương Tiểu Niên gật đầu, "Yên tâm đi, chờ Lương Siêu thu thập đầy đủ tin tức xong, anh sẽ giúp em báo thù.
"Con khốn đó Cung Vũ kia đâu?"
Vương Tiểu Niên lại hỏi: "Ta bị rơi vào tình