Ầm!
Hai mắt của Lương Siêu đỏ ngầu, tràn ngập sự tức giận!
Qua mấy ngày tiếp xúc, hắn có ấn tượng rất tốt đối với Liễu gia.
Nhất là đối với Liễu Huy Hoàng, có thể nói là hết lòng hết dạ.
Mặc dù bị người ta ép buộc như vậy nhưng Liễu gia không hề gọi điện thoại cho hắn!
Phần nhân tình này cũng đủ để Lương Siêu quý trọng.
Nếu như toàn gia thật sự bị diệt môn vì hắn thì e rằng hắn sẽ sống trong sự áy náy cả đời mất.
Huống chi em gái của hắn vẫn còn đang ở Liễu gia!
Nếu như Từ Xuyên vẫn không tìm thấy hắn thì rất có khả năng Lương Nghiên sẽ trở thành mục tiêu công kích đầu tiên của ông ta!
Sau khi đá bay Diệp Cửu, Lương Siêu vội vã chạy về Liễu gia.
“Anh Lương, chờ chút đã!”
Dương Thi Vũ vội gọi hắn lại: “Nơi này cách biệt thự Liễu gia cũng khá xa, để tôi lái xe đưa anh qua đó.”
“Cũng được.”
Sau khi lên xe, Lương Siêu không ngừng thúc giục Dương Thi Vũ đạp ga, trong lòng hắn nóng như lửa đốt.
Chỉ mong tất cả mọi việc vẫn còn kịp…
Cùng lúc đó, tại biệt thự Liễu gia.
Từ Xuyên ngồi ở cửa với vẻ mặt hung ác.
Ông ta nhìn đám người Liễu Huy Hoàng trong đại sảnh và lạnh lùng hỏi: “Thời hạn một ngày đã hết rồi, thằng nhãi họ Lương kia đâu?”
“Tôi không biết.”
Ngay khi Liễu Huy Hoàng vừa bình tĩnh nói xong, chỉ thấy Từ Xuyên vung tay lên, tiếng gió lướt qua đánh bay Liễu Huy Hoàng bay xa vài mét, đập thẳng vào bàn ăn rồi ngã xuống mặt đất.
“Bốp!”
“Lão Liễu!”
Thấy vậy, Liễu Băng Loan, Hồ Tuyết Liên cùng với những người khác vội hét lên và chạy tới đỡ Liễu Huy Hoàng dậy.
“Ông, ông là cái đồ khốn khiếp!”
“Nhà chúng ta đang sống tốt như thế, ông thật sự chỉ vì một người ngoài mà hủy hoại gia đình chúng ta sao!”
“Ông mau đi gọi điện thoại cho thằng nhóc họ Lương kia quay về đi!”
“Không được!”
Liễu Huy Hoàng gầm lên một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc.
“Nếu như trước đây không nhờ có sư phụ của Tiểu Siêu thì làm sao có Liễu Huy Hoàng của tôi ngày hôm nay? Lại càng không có Liễu gia của hiện tại!”
“Bây giờ Tiểu Siêu gặp chuyện, chẳng lẽ chúng ta vì bảo vệ bản thân mình mà đẩy nó vào hố lửa sao? Đây chẳng khác nào hành vi của súc sinh cả!”
“Cho dù hôm nay Liễu gia của tôi có bị diệt sạch thì tôi cũng sẽ không liên lạc với Tiểu Siêu! Huống chi tôi cũng không tin một người như nó lại dám…”
“Đồ cứng đầu!”
Từ Xuyên ngắt lời ông và vung tay lên đầy thô bạo.
Liễu Huy Hoàng lại bị đánh bay ra ngoài, đập vào tường và ngã xuống đất.
Lần này, ông phun một ngụm máu.
Bộp!
Bộp bộp bộp!
Bộp bộp…
Cứ như vậy, không đếm nổi ông đã bị đánh bay bao nhiêu lần.
Cuối cùng, Liễu Huy Hoàng nằm rạp trên mặt đất như một con chó, đừng nói là đứng lên, ngay cả sức lực để mở mắt còn không có…
Mặc dù vậy, Từ Xuyên vẫn không buông tha cho Liễu Huy Hoàng.
Cuối cùng, Hồ Tuyết Liên không thể chịu nổi được nữa.
“Dừng tay!”
“Tôi, để tôi đi gọi điện thoại cho thằng nhóc họ Lương kia bảo cậu ta trở về!”
Lúc này Từ Xuyên mới dừng tay lại và lạnh lùng cười với bà ta.
“Nếu như bà thức thời từ sớm như vậy thì chồng của bà cũng sẽ không bị tôi đánh đến mức mất nửa cái mạng như thế.”
“Gọi điện thoại đi, tôi cho Liễu gia các người một cơ hội cuối cùng.
Chỉ cần gọi được thằng nhãi họ Lương kia về thì tôi có thể tha cho Liễu gia một mạng.”
Sau đó, Hồ Tuyết Liên giật lấy điện thoại di động của Liễu Băng Loan.
Ngay khi tìm được số của Lương Siêu, bà ta lập tức bấm số gọi.
Thế nhưng hệ thống lập tức thông báo đầu dây bên kia đã tắt máy, vui lòng thử lại sau…
Bà ta gọi liên tiếp mười mấy cuộc nhưng cuộc nào cũng y như vậy…
Toàn bộ Liễu gia sẽ bị diệt môn mất.
“Tên khốn kiếp này!”
“Tên này bỏ chạy đã đành, sao còn tắt cả điện thoại di động thế! Hắn muốn toàn bộ Liễu gia bị diệt sạch hay sao!”
“...”
Nhất thời, tiếng mắng chửi của mọi người ở Liễu gia với Lương Siêu không ngừng vang lên.
Lương Nghiên đứng ở một bên nghe thấy khóc nức nở: “Anh của cháu không hề bỏ chạy!”
“Chị dâu, anh trai, anh trai sẽ không bỏ rơi em đâu! Có đúng không ạ?”
“Oa oa…”
Liễu Băng Khanh không nói gì mà chỉ vỗ nhẹ vai an ủi Lương Nghiên, trong lòng cô cũng rất khó chịu đối với hành động lần này của Lương Siêu.
Gây