Chương 681
Chỉ trong vài cái chớp mắt, mảnh đầm lầy máu trước đó lấp đầu cả phòng khách, giờ lại bị đánh cho nổ tung trong nháy mắt!
Đám người Thẩm Động vừa được khôi phục hành động đã toàn lực thoát khỏi Hấp Huyết Quỷ đang áp giải bọn họ.
“Đi mau.”
Mặc Vân nói, nhưng khi nhìn lại lại thấy đám người Thẩm Động còn ngu ngốc muốn chạy tới cứu mình, lần nữa quát lên một tiếng giận dữ: “Cút!”
Ngay lúc đó, đám người Thẩm Động lại bởi vì hít phải quá nhiều khói độc mà cả đám la liệt ngã khụy xuống đất, Vua ma cà rồng lại đắc ý cười rộ một trận.
“Ha ha ha!”
“Mặc Vân, ông liều chết giành cơ hội chạy trốn cho bọn họ, cuối cùng lại phát hiện hoàn toàn vô dụng! Giờ ông thấy sao?”
“Rất tuyệt vọng?”
Mặc Vân thần sắc ảm đạm, cúi đầu khẽ thở dài một tiếng.
Mà đúng lúc này, một Hấp Huyết Quỷ trung cấp có chút nhịn không được muốn hút hết máu của một tinh anh Long Đường, nhưng lại bị Miller ngăn lại, nhất thời chỉ vào gã ta mắng to.
“Mày đúng là một tên chuột nhắt nhát gan! Quả thực là nỗi sỉ nhục của tộc chúng ta!”
“Vừa rồi lúc liều mạng chiến đấu thì mày co giò chạy trốn, hiện giờ bọn tao chiến thắng thì mày lại xuất hiện không cho tao hưởng dụng thành quả thắng lợi? Rốt cục thì mày nghĩ cái gì trong đầu vậy!”
Sau khi bị mắng mấy câu, Miller lập tức trở thành tâm điểm chú ý của toàn hiện trường.
Này!
Cảm nhận được một đám Hấp Huyết Quỷ đang ném về phía mình từng đạo ánh mắt lạnh lùng, Miller bắt đầu run rẩy cả người.
Lúc này, Vua ma cà rồng hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Lâm trận lùi bước, lại mưu toan cướp lấy thành quả thắng lợi của người khác?”
“Nói đi, cậu muốn…”
“Chết như thế nào đây?”
Nghe ra sát khí lẫn trong lời nói của Vua ma cà
Khóe miệng lại điên cuồng giật giật hai cái, lập tức ổn định trái tim đang run rẩy, ngang nhiên chỉ vào Vua ma cà rồng kia mắng to: “Người chết là ông đó!”
“Viêm Hạ có câu nói rất hay, gọi là đạo hữu chết còn hơn bần đạo chết!”
“Người phải chết là các người, không phải tôi!”
Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vua ma cà rồng, Miller lập tức “Bụp” một tiếng trực tiếp quỳ xuống, hướng về phía cửa lớn hung hăng dập đầu một cái.
“Cung nghênh chủ nhân của tôi!”
Thời gian hôn mê dài dằn dặt trôi qua, Thời Vũ đột nhiên từ trên giường đứng dậy.
Hắn hít mạnh một hơi không khí trong lành, ngực run lên.
Bối rối, khó hiểu, tất cả các loại cảm xúc đan xen nảy sinh trong trái tim.
Đây là ở đâu?
Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Sau đó, Thời Vũ theo bản năng quan sát bốn phía, càng quan sát lại càng mờ mịt.
Một căn phòng đơn?
Cho dù hắn được cứu viện thành công thì hiện tại cũng phải ở trong phòng bệnh mới đúng.
Còn có thân thể của hắn… Tại sao có thể không có một vết thương nào.
Mang theo nghi hoặc, tầm mắt Thời Vũ nhanh chóng đảo qua khắp phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một tấm gương nơi đầu giường.
Tấm gương phản chiếu ra bộ dáng hiện tại của hắn, khoảng mười bảy mười tám tuổi, ngoại hình còn rất đẹp trai.