Chương 807
“Ừ, vậy là tốt rồi.”
Gật nhẹ đầu, mỹ nữ kia vẫn chưa có ý định rời đi, khẽ cúi đầu nhăn nhó nhưng không nói gì.
Thượng Quan Nguyệt nhìn thấy bộ dáng cô ta lập tức bày vẻ mặt hiểu rõ, trong lòng thầm cười một hồi.
Tên Lương Siêu này, xem ra đời này hắn thật sự là mệnh phạm hoa đào rồi…?
Đang nghĩ có cần tác hợp cho hai người này hay không thì Lương Siêu đã kéo cánh tay của cô muốn đi, làm Thượng Quan Nguyệt thầm tức giận thầm mắng thẳng nam chết tiệt!
“Ai ai, khoan đi đã!”
Mỹ nữ kia lại vội vàng đuổi theo mau, hơi đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Cái kia……Hôm nay nhờ có anh đã cứu tôi, để tỏ lòng biết ơn, tôi có thể mời anh dùng một bữa cơm không?”
“Cái này, không cần.”
“Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến.”
Nói xong, Lương Siêu lại muốn rời đi, hoàn toàn không nhận ra ẩn ý trong lời nói, càng không nhận ra phần một tia tình cảm của đối phương.
Mà mỹ nữ kia cũng im lặng, da mặt vốn đã mỏng nên cô cũng không muốn kì kèo mời tiếp, cuối cùng chỉ đành đưa lên một tờ danh thiếp của mình.
“Cơm không ăn nhưng làm quen một chút vẫn được đúng không?”
“Nếu tới người cứu mình là ai cũng không biết thì cũng có chút hoang đường rồi.”
Lương Siêu tiếp nhận danh thiếp, tập đoàn Phương thị, Tổng Giám đốc bộ phận tài chính, Phương Vận.
Tập đoàn Phương thị?
Hình như Phương Lệ vừa rồi Diệp Khuynh Thành gặp ở
Nhưng mà Lương Siêu cũng không suy nghĩ nhiều nữa, đơn giản tự giới thiệu.
“Lương Siêu, giáo viên của đại học Đế Kinh.”
“Giáo viên đại học? Nghề này cũng không tồi…. ”
Phương Vận lại khơi mào chủ đề, có thể Lương Siêu hoàn toàn không có ý tiếp lời, rất thẳng nam mà cười nói cảm ơn xong liền bắt một chiếc xe taxi vội vàng rời đi cùng Thượng Quan Nguyệt.
Nhìn chiếc thẳng thừng rời đi, Phương Vận lập tức có chút ủy khuất mà bĩu môi, vẻ mặt phẫn uất mà dậm chân.
“Thiệt là, trò chuyện thêm hai câu nữa sẽ chết sao? Làm như người ta đáng sợ lắm, không dám ở lại lâu vậy……”
Mà sau khi oán trách hai câu, trong đầu cô liền không nhịn được mà nhớ về cảnh Lương Siêu ra tay cứu mình.
Rất nhanh, trên khuôn mặt xinh đẹp lại hiện lên một nụ cười ngọt ngào.
Trên xe taxi.
Thượng Quan Nguyệt đang bày vẻ mặt ghét bỏ mà chằm chằm Lương Siêu, lằm hắn vô cùng mất tự nhiên.
“Em nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì? Trên mặt tôi có hoa à?”
“Có…. ”
“Hơn nữa còn là hoa đào!”