Chẳng mấy chốc, một cuộc gọi đến.
Sau khi nhìn thấy tên người gọi, Triệu Nhã Chi đã nhấc máy lên, khóe miệng cười lạnh, lập tức kết nối.
“A Lo, là anh Kim Hùng đúng không?”
“Ông đây không có thời gian để nói nhảm với cô!"
"Nói cho tôi biết, bức ảnh cô vừa đăng là có ý gì!"
"Hả??"
Triệu Nhã Chi giả ngu một lúc, lúc đầu còn vờ ngạc nhiên, nhưng sau khi bị đối phương mắng như quát thì mới nói: "Tôi chỉ tình cờ gặp thôi, và tôi chỉ muốn chụp một bức ảnh để nhắc nhở anh Kim Hùng thôi mà."
"Ôi, tôi thực sự cảm thấy thất vọng thay.
Tục ngữ có câu, hoa rơi có ý, nước chảy vô tình, uổng công anh đã si mê Tần Liên.
Nghe nói cậu chờ đợi cô ta hai năm qua, chưa từng động qua nữ nhân nào phải không?"
“Nhưng Tần Liên cô ta lại….haizz.
Không ngờ cô ta lại thích kiểu như vậy, không thích kiểu giống như anh Kim Hùng bá khí và độc đoán, mà cô ta thích kiểu con trai tiểu thịt tươi trắng nõn như bún độc nhất vô nhị này.”
“A!”
Rất nhanh, trong điện thoại truyền đến một trận tiếng rống giận.
Ngay sau đó Triệu Nhã Chi liền nghe được đầu điện thoại bên kia bắt đầu có tiếng phân phó: "Tra! Tra ngay cho tôi!"
"Trong vòng ba ngày tôi phải biết được tất cả tư liệu liên quan đến tên mặt bột trong hình.”
"Một tên nhãi dám đến và giật phụ nữ từ tao sao? Tao nhất định phải bắt mày cho thắp đèn trời!"
"Anh Cẩm Hùng à! Không cần điều tra đâu!"
Triệu Nhã Chi vội vàng nói: "Tiểu tử kia tên là Lương Siêu, vừa hay trước đó tôi có quen biết hắn ở khu biệt thự chỗ bọn tôi ở!”
"Lát nữa tôi sẽ gửi cho anh số nhà cụ thể của hắn ta, còn về phần tiếp theo nên làm gì, tất cả là do anh quyết định."
"Được!"
Đối phương trầm giọng đáp: "Lần này tôi nợ cô một ân tình, sau này nếu cần gì, cô cứ việc nói.”
“Nào nào, anh Kim Hùng không cần khách khí làm gì, tôi gửi cho anh ngay đây, cúp trước nhé!”
Bởi vì Triệu Nhã Chi đã bật loa ngoài trước đó cho nên Tề Tuyết có thể nghe rõ cuộc trò chuyện, ngay sau đó cô liền nhìn về phía mẹ mình giơ ngón tay cái lên!”
"Mượn đao giết người, mẹ à, chiêu này cao đấy!”
“Kim Hùng mà xuất mã thì tên nhóc lỗ mang kia sẽ không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai đâu!”
Triệu Nhã Chi thật sâu gật đầu: "Ừ, đó là đương nhiên."
...
Trong xe taxi, Tần Liên cùng Lương Siêu tùy ý trò chuyện, trong lúc đó Lương Siêu cũng hỏi danh tính của cô, nhưng dường như đối phương không muốn tiết lộ nên cũng không hỏi nữa.
Nửa tiếng sau, hai người vừa xuống xe, Tần Liên liền đưa Lương Siêu đến một khách sạn năm sao, lúc đầu Lương Siêu còn có chút mơ hồ, cho đến khi bị người kéo đến trước quầy lễ tân.
Sau khi nghe cô nói muốn thuê một căn phòng xong, tim lại bắt đầu nhộn nhạo sửng sốt.
Bởi vì dãy phòng này không bình thường, thực ra là dãy phòng tình dục đặc biệt mà khách sạn này chuyên phục vụ!
“Cái đệt!”
“Anh đây tuy ngọc thụ lâm phong nhưng cách chơi của mỹ nữ này không phải gắt đến vậy chứ?”
Sau khi lẩm bẩm một mình xong, Lâm Mạc vội vàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay Tần Liên, lui về phía sau hai bước.
Tần liên quay đầu lại nhìn hắn, cô bị hàng loạt những động tác này của hắn khiến cho bối rối.
"Anh làm gì thế?"
Làm gì á?
Người đẹp à, vấn đề này hắn là người hỏi mới đúng chứ?
Sau khi thầm phàn nàn Lương Siêu nói: "Chỉ là khám bệnh mà thôi không cần phiền phức như vậy đâu, chỉ cần tìm một quán cà phê yên tĩnh bên đường, một quán ăn hay đại loại như vậy là được."
Quán cà phê?
Quán ăn?
Tần Liên bĩu môi, thầm nghĩ nếu đến những nơi đó thì sao có thể gọi cháu gái bảo bối của mình tới đây được?
Lần này cô đã quyết tâm rồi, thậm chí còn có ý gạo nấu thành cơm!
Vì tương lai của cháu gái bảo bối và hạnh phúc của cả nhà họ Trần trong thời gian tới, cô không nghĩ được nhiều nữa.
“Thôi nào! Đàn ông các anh sao mà nũng nịu thế chứ?”
“Hơn nữa tôi cũng có ăn anh đâu, anh cứ nghe theo tôi đi, mới cả không phải đám đàn ông đều thích loại phòng gợi cảm tình thú này sao? Cũng có thể đặt lịch hẹn để điều trị bệnh của mình ở đây, và hiệu quả