Bên trong sảnh chính của võ quán Lục Hợp.
Lúc này, buổi lễ bái sư đang được tiến hành.
Ngoại trừ các thành viên trong võ quán còn có rất nhiều người khác trong giới võ đạo được Tiếu Bắc Quang mời đến.
Khi Vương Ninh và Lương Siêu cùng nhau bước vào, mọi người lần lượt đứng dậy chắp tay hành lễ.
Bất kể thân phận là tông sư võ đạo hay là phó phân bộ của phân bộ Vũ Minh, ông ta đều nhận được sự tiếp đãi long trọng.
Về phần Lương Siêu, hắn trực tiếp bị mọi người bỏ qua vì với tuổi tác này của hắn, bọn họ đều coi hắn trở thành người hầu đi cùng hoặc là đệ tử.
Tuy nhiên ngay sau đó, đột nhiên Vương Ninh bước lên phía trước và dùng chân đạp nát gạch đá xanh trên mặt đất, đồng thời ông ta giơ tay chỉ thẳng về phía Tiếu Bắc Quang đang đứng ở võ đài chính giữa đại sảnh.
“Tên họ Tiếu kia! Ông muốn tìm chết phải không!”
“Mau lăn xuống đây đấu cùng tôi một trận!”
Xì xào!
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều ồ lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Vương Ninh và Tiếu Bắc Quang vì họ đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tuy rằng giữa các tông sư võ đạo với nhau cũng có tỉ võ nhưng dường như tỉ võ vào ngày hôm nay có vẻ không thích hợp lắm?
Sắc mặt của Tiếu Bắc Quang hơi tối lại, ông ta xuống đài với vẻ ngượng ngùng.
“Vương Ninh, ông đang phát điên gì vậy?”
“Muốn tỉ võ với nhau cũng được nhưng chúng ta có thể lựa chọn một khoảng thời gian khác…”
“Thời gian khác cái đầu ông ấy!”
Vương Ninh chửi thề, hoàn toàn không để cho đối phương một chút mặt mũi nào.
“Không phải ông thích đưa chiến thư cho người khác lắm sao, lại còn muốn chiến một trận sinh tử nữa?”
“Mau lăn xuống đây! Hôm nay ông đây nhất định phải giết chết ông!”
Thấy Vương Ninh có vẻ như đang không nói giỡn, Tiếu Bắc Quang liền cau mày: “Gần đây tôi không hề chọc giận ông, lẽ nào ông hiểu lầm tôi chuyện gì sao?”
“Hiểu lầm cái đếch gì!”
“Lương đại sư từng chỉ điểm cho tôi! Nếu như ông dám đánh ngài ấy thì chính là kẻ địch của tôi!”
“Lương đại sư?”
Tiếu Bắc Quang với mọi người còn đang tự hỏi, Lương Siêu liền vỗ vai Vương Ninh.
“Tôi nhận lòng tốt của ông nhưng chuyện của tôi không cần người khác nhúng tay vào.”
“Lương đại sư, ngài cứ để tôi chiến trận này đi, tôi bảo đảm…”
“Lui ra đi.”
Lương Siêu nói thêm gì đó khiến cho Vương Ninh đành ngậm miệng lại.
Ông ta chắp tay lui về phía sau 2 bước, điều này khiến cho tất cả mọi người đều giật mình.
Một người trẻ tuổi như vậy lại chỉ điểm cho Vương Ninh ư?
Không thể nào.
Thế nhưng đột nhiên Tiếu Bắc Quang nghĩ tới chuyện gì đó, con ngươi hơi co rút lại rồi hỏi với vẻ kinh ngạc: “Cậu là Lương Siêu?”
“Đúng.”
Lương Siêu gật gật đầu: “Nếu như ông đã biết tôi là ai, vậy thì chắc hẳn ông cũng biết hôm nay tôi tới đây để làm gì nhỉ?”
“Hôm nay, tôi sẽ phá nát võ quán Lục Hợp này.”
“Vớ vẩn!”
Lần này Tiếu Bắc Quang còn chưa kịp mở miệng tỏ thái độ thì mấy tên đệ tử của ông ta đã nhảy ra, thậm chí bọn họ còn tới trước mặt Lương Siêu và chửi thẳng vào mặt hắn với vẻ kiêu ngạo.
“Tên họ Lương kia, đây không phải là nơi để mày ra oai đâu!”
“Hừ, trước đó do mày nhát gan không dám nhận chiến thư, sư phụ của bọn tao đã không truy cứu rồi.
Vậy mà mày còn dám tới đây làm loạn trước mặt nhiều khách khứa như thế ư?”
“Mày muốn chết hả!”
“...”
Ánh mắt Lương Siêu đảo qua từng người một, hắn đã nhận ra ngay bọn họ chính là người đã bắt Lương Nghiên và Liễu Băng Khanh trong cuộc gọi video!
Vì thế hắn cũng chẳng buồn nhiều lời mà ra tay luôn!
Không đến vài giây, tất cả mọi người nghe được âm thanh va chạm và nhìn thấy người đứng gần Lương Siêu nhất đã bị đánh bay tới võ đài cách đó 10 mét!
Sau khi phun ra một ngụm máu, tên đó liền hôn mê bất tỉnh.
Cho dù anh ta còn sống hay không thì tu vi cũng đã bị hủy diệt hoàn toàn.
Còn mấy người khác chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy âm thanh kêu la thảm thiết.
Cả tay và chân đều bị đánh gãy, cả đám nằm la liệt trên mặt đất như mấy con tôm.
Ngoại trừ mấy tiếng kêu rên yếu ớt, ngay cả cử động nhẹ một chút cũng không nổi!
Tất cả mọi chuyện diễn ra dường như chỉ trong chớp mắt, nhanh đến mức khiến