CHƯƠNG 1054: SỰ ĐÁNG SỢ CỦA SƯ PHỤ
Thử thách kết thúc, mọi người cũng có ấn tượng sơ qua về Lâm Thanh Diện rồi.
Vì thái độ của Bạch Chỉ và Giang Tiểu Nhu với Lâm Thanh Diện, nên mấy sư huynh đệ chưa từng gặp mặt anh cũng nảy sinh thù địch với anh.
Cộng thêm Vương Kiếm đã ngang nhiên bày tỏ thái độ của mình với Lâm Thanh Diện, nên tất nhiên mấy người bình thường Vương Kiếm sai đâu làm đó cũng sẽ không có ấn tượng tốt với anh.
Mọi người đều có chuyện riêng phải làm, đương nhiên sự xuất hiện của Lâm Thanh Diện không thể thay đổi được thói quen của họ, nên thoáng chốc, mọi người đã bận rộn làm chuyện của mình.
Giang Tiểu Nhu đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện cười nói: “Có lẽ anh không có ý kiến gì về chuyện tôi bảo anh làm bạn trai đúng không? Bởi vì bình thường bọn họ đều tranh giành muốn làm bạn trai tôi.”
Lâm Thanh Diện lườm cô ta nói: “Xin lỗi, tôi không có phúc để hưởng thụ lộc này, cô nên đi tìm người khác đi.”
Bạch Chỉ cũng cạn lời nhìn sư muội mình, rồi nói: “Em có thể nghiêm chỉnh một chút không, nếu em còn tiếp tục như vậy, e là Lâm Thanh Diện sẽ bị em dọa cho chạy mất dép.”
Giang Tiểu Nhu nhất thời không phục nói: “Sư tỷ, dựa vào cái gì mà chị bảo em không nghiêm chỉnh khi em nói anh ta làm bạn trai em chứ? Chẳng lẽ chị cho anh ta nhìn thấy chị tắm rửa là nghiêm chỉnh à?”
Bạch Chỉ bỗng đỏ mặt, nhìn trộm Lâm Thanh Diện, rồi nói với Giang Tiểu Nhu: “Em đúng là người không nói lý lẽ, chị không nói chuyện em nữa.”
Nói xong, cô vội vàng chạy đi.
“Hừ, chắc chắn chị ấy đã bị mình nói trúng tim đen, bằng không tại sao lại chột dạ như vậy?” Giang Tiểu Nhu lẩm bẩm.
Rồi cô nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Ở đây nhà là chúng tôi tự xây lên, anh mới tới đây nên chưa có chỗ ngủ đúng không, hay là anh tới nhà tôi trước đi, nhà tôi có một chiếc giường lớn, đủ cho hai người chúng ta ngủ.”
Lâm Thanh Diện khẽ ho một tiếng, vội đáp lại ngay: “Không cần đâu, ý tốt của cô tôi xin nhận, còn chuyện ngủ thì đợi trời tối rồi hẵng nói.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện xoay người đi về phía rừng cây ở gần đó, rồi nhảy lên một cành cây cao, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giang Tiểu Nhu thấy thế thì tức giận nói: “Không cần thì thôi, hừ.”
Chớp mắt đã đến sẩm tối, Lâm Thanh Diện đang ở trên cây mở mắt ra, ngắm nhìn mấy căn nhà chằng chịt ở gần đó.
Mỗi căn nhà mang một phong cách riêng, xem ra đúng như Giang Tiểu Nhu nói, bọn họ xây nhà theo sở thích riêng của mình.
Nhưng Lâm Thanh Diện không muốn định cư lâu dài ở trên đảo, anh tới đây là để đưa Ngưng Hồn Ngọc cho sư phụ, nếu được, tất nhiên anh sẽ giúp đỡ sư phụ, nhưng có lẽ không sẽ không tốn nhiều thời gian, nên anh không cần phải xây một căn nhà ở đây.
Lúc Lâm Thanh Diện đang nhìn chằm chằm mấy căn nhà đó, thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói già nua: “Bọn họ là đồ đệ được ta thu nhận, trong nửa cuộc đời ngao du thiên hạ của mình, mỗi người đều có tư chất nổi bật, bất kỳ người nào cũng có thể mệnh danh là con cưng của trời, nhưng trong số các đồ đệ này, chỉ có con là làm ta hài lòng nhất.”
Lâm Thanh Diện giật mình, vội vàng nhìn qua bên cạnh, rồi nhận ra không biết từ lúc nào, sư phụ đã ngồi cạnh anh.
Trong lòng anh tràn đầy kinh ngạc, lúc nãy anh hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ tiếng động nào bên cạnh mình, phải biết rằng giờ thực lực của anh đã đạt tới Hóa cảnh đỉnh phong, cho dù không mở thần niệm, thì bất kỳ người nào tới gần anh trong phạm vi năm mét, anh đều có thể phát hiện ra đầu tiên.
Nhưng giờ sư phụ đã ngồi cạnh anh rồi, vậy mà anh lại không hề phát hiện ra, nếu không phải sư phụ lên tiếng, anh hoàn toàn không biết rằng bên cạnh mình
--------------------