CHƯƠNG 1080: LÝ XÀ
Đám lưu manh nhìn Lâm Thanh Diện đi ra, một người trong đám bất ngờ hung dữ hơn.
Người trước đó bị Lâm Thanh Diện đạp một cước hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, lớn tiếng quát: “Anh em, chính là người này, trong túi nó có ít nhất hơn ba trăm triệu, chúng ta xử lý nó xong, lấy tiền của nó sau này có thể tiêu xài sống xung sướng rồi!”
Ánh mắt mọi người nhìn về hướng Lâm Thanh Diện trong tích tắc trở nên sáng bừng lên, ở chỗ vùng núi này, con số ba trăm triệu đủ cho một gia đình sống cả đời, vì vậy đối với họ mà nói thì đó là số tiền khủng.
Lâm Thanh Diện nhìn bọ họ rồi cười cười, lên cao giọng: “Thật ra trong túi của tôi có một tỷ năm trăm triệu.”
Những người đó nghe được đều mở to hai mắt nhìn, họ không thể ngờ được Lâm Thanh Diện lại nói toạt ra số tiền mình có mà không hề có chút gì muốn che giấu.
“Con mẹ nó, mày có nhiều tiền vậy, còn không biết mau lấy ra hiếu kính tụi này, còn đứng thất thần ở đó làm gì, nhanh đem một tỷ năm trăm triệu đó giao nộp ra đây, ít ra tụi này còn có thể tha cho mày.”
“Đúng vậy, mau đưa tiền ra đây, đừng nhiều lời với tụi này!”
Biểu cảm trên mặt Lâm Thanh Diện bắt đầu trở nên khiêu khích, anh lên tiếng nói: “Tụi bây cảm thấy tụi bây có tư cách lấy số tiền này sao?”
Mọi người nghe được lời nói của Lâm Thanh Diện, nhất thời sắc mặt trầm hẳn xuống.
“Mẹ nó, thằng nhóc này đang chơi tụi mình đó!”
“Mẹ nó, dám coi thường tụi này, mày cũng không nhìn lại xem mình là cái thá gì, mày tưởng một mình mày có thể xử lý được tụi tao sao?”
“Đừng nhiều lời với nó, lên đi, đập cho nó một trận để cho nó biết lợi hại của chúng ta!”
…
Lâm Thanh Diện hừ lạnh, anh vốn không tính nhiều lời với đám người vô nghĩa này, anh liền đưa tay lên hướng về bọn họ tát một cái.
Lực mạnh xuất hiện, một bàn tay hư ảnh khổng lồ từ không trung xuất hiện, trực tiếp bao phủ lên nhóm người họ.
Những người đó vốn đang tính nhào đến chỗ Lâm Thanh Diện để giáo huấn anh, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện tạo ra bàn tay hư ảnh khổng lồ này, trong tích tắt mọi người đều đều sợ tới mức trợn tròn mắt.
“Nó… sao nó biết chiêu thức của đại ca mình, sao, sao lại như thế được!”
Động tác đó cơ hồ chỉ là động tác đơn giản dễ dàng trong tích tắc, bàn tay hư ảnh đó đánh trực tiếp lên người bọn lưu manh, khiến cho tất cả bọn họ bị đánh ngã nhào nằm sóng soài trên mặt đất.
Không ít người bị đánh hôn mê, thậm chí có người còn ói ra máu.
Lâm Thanh Diện lao đến chỗ bọn họ, liền thuận tay bắt giữ lấy người trước đó đã bị anh đá một cước.
Người này lúc nãy bị bàn tay hư ảnh của Lâm Thanh Diện đánh bất tỉnh, anh đánh thêm một cái vào sau đầu người đó, người này liền giật mình tỉnh lại.
Người này sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là hét lớn, sau đó nhìn Lâm Thanh Diện van xin tha thứ: “Anh, đại ca, em sai rồi, xin anh tha cho em, từ giờ em xin chừa, em không dám nữa.”
“Dẫn tôi đi gặp anh Xà của tụi bây.” Lâm Thanh Diện bình thản lên tiếng.
Người đó vừa nghe được Lâm Thanh Diện nói, liền gật đầu và nói: “Chỉ cần anh tha cho em, anh muốn em làm gì cũng được.”
Sau đó người đó dẫn Lâm Thanh Diện đi theo hướng ngoài rời khỏi.
Hai mẹ con Trương Tuyết chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu, gương mặt họ không khỏi kinh ngạc khiếp sợ, nhiều người như vậy, mà tất cả bị một cái bạt tai của Lâm Thanh Diện đánh nằm hết, đây không phải là chiêu thức của thần tiên thì còn là gì nữa.
“Con gái, lần này con đúng là đã mang thần tiên về nhà thật rồi, mà cũng không biết cậu ta có đối phó được với anh Xà hay không.” Mẹ của Trương Tuyết lên tiếng nói.
“Mẹ, con cảm giác anh Lâm Thanh Diện cực kỳ lợi hại, nếu anh ấy chịu ra tay đối phó với anh Xà, chắc chắn anh ấy có thể chế phục được anh Xà.” Trương Tuyết trả lời với vẻ mặt chắc chắn.
Mẹ Trương Tuyết trừng mắt nhìn cô và nói: “Cái gì anh, đó là thần tiên đó, thần tiên không phải tùy tiện để người phàm như chúng ta có thể dính líu liên quan đến được đâu, cẩn thận cậu ta nghe được sẽ nổi giận.”
…
Cuối thôn,