CHƯƠNG 1157: CẬU DÁM ĐÁNH TÔI?
Mà Lâm Thanh Diện cũng không có ý muốn để ý đến hai người này, anh trực tiếp đi về phía tảng đá đó.
“La Gia Hào, anh không sao đó chứ?”
Trên mặt của Đỗ San San tràn đầy vẻ khẩn trương mà hỏi thăm.
“Anh không sao đâu, cái thằng nhóc này có mấy phần công phu, nhưng mà em không cần phải lo lắng cho anh, anh quên hết tất cả các bảo vệ ở trong đây mà, thằng nhóc đó chờ đó cho anh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâu.”
Lúc này cả người La Gia Hào tức giận đến nỗi sắp nổ tung, dù sao thì anh ta cũng đã bị mất hết mặt mũi ở trước mặt của Đỗ San San rồi, anh ta tuyệt đối phải hung hăng giáo huấn thằng nhóc này một phen.
Anh ta khó khăn bò dậy từ dưới đất, đi đến phía bảo vệ với Đỗ San San.
Mà lúc này Lâm Thanh Diện căn bản cũng không đặt những người này vào trong mắt, trực tiếp đi đến trước quầy hàng của người buôn bán.
Lúc này đã có người đàn ông cầm tảng đá kia lên, nhìn tảng đá đó mấy lần, sau đó mới mở miệng nói.
“Tảng đá này của ông bao nhiêu tiền?”
Mà người buôn bán vừa nghe thấy lời của người đàn ông này, lập tức ngơ ngẩn cả người, ông ta căn bản cũng không ngờ đến là có người đến quầy hàng của ông ta, thế mà lại hỏi giá cả của một tảng đá.
“Không phải, đây chỉ là một tảng đá tôi nhặt ven đường mà thôi, tại sao ông lại muốn mua nó?”
Trên mặt của người bán hàng tràn đầy vẻ nghi hoặc.
“Không có gì hết, tôi là một nhà điêu khắc, tôi nhìn thấy dáng vẻ của tảng đá này không tệ, thích hợp dùng để điêu khắc đồ vật, cho nên tôi mới muốn mua nó, ông tùy tiện đưa ra một cái giá đi.”
Trên mặt của người đàn ông này tràn đầy ý cười, giờ phút này nghe cuộc đối thoại của hai người bọn họ, Lâm Thanh Diện căn bản không thể xác định được người đàn ông này có phải là vì điêu khắc mới mua tảng đá này thật hay là không.
Nhưng mà cho dù như thế nào, anh cũng không thể chấp tay nhường tảng đá đó cho người khác, anh trực tiếp mở miệng nói.
“Tôi cũng cảm thấy là hình dạng của tảng đá đó không tầm thường, tôi cũng muốn nó.”
Mà người bán hàng nghe thấy lời nói này, ông ta liền quay đầu lại nhìn về phía Lâm Thanh Diện, lúc nhìn thấy Lâm Thanh Diện mặc trên người quần áo rẻ tiền, ông ta nhíu mày lại.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy? Tại sao cùng một lúc lại có hai người muốn mua tảng đá không đáng tiền của ông ta, chẳng lẽ là tảng đá này có chỗ nào đặc biệt?
Nhưng mà cho dù ông ta có nhìn như thế nào, ông ta cũng hoàn toàn không nhìn ra được tảng đá đó có chỗ nào kỳ lạ.
Người đàn ông đang cầm tảng đá nghe thấy lời nói này, lập tức nhìn về phía của Lâm Thanh Diện, trong giọng nói mang theo từng tia lửa giận.
“Chẳng lẽ là người anh em này lại muốn giành đồ với tôi à? Tôi mua là để điêu khắc, cậu muốn mua để làm cái gì?”
Nghe thấy lời nói này, Lâm Thanh Diện lập tức nở nụ cười đầy mặt, lên tiếng nói.
“Thật sự xin lỗi, tôi cũng là một nhà điêu khắc, tôi cũng muốn dùng nó để điêu khắc ra một chút đồ vật.”
“Nghe cũng thú vị đấy chứ, chẳng lẽ là cậu còn muốn cạnh tranh với tôi nữa, nhìn bộ quần áo cậu bận đi, chắc là cậu cũng không có bao nhiêu tiền đâu, chẳng lẽ là đúng lúc cậu vừa mới chuyển gạch xong thuận tiện đến đây để đi một vòng?”
“Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có tranh giành với tôi, cậu cũng không chịu đi xung quanh để hỏi thử xem xem có ai mà không biết tôi ai, không biết tôi là Hộ Gia Thành.”
Trên mặt của người đàn ông tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
“Ồ, chẳng lẽ ông chính là đại sư Hộ Gia Thành đó à, trước kia tôi đã gặp qua rất nhiều tác phẩm điêu khắc của ông rồi, những thứ đó quả thật chính là siêu phàm.”
Lúc mà người bán hàng nghe thấy lời nói này, trong ánh mắt và trên mặt tràn đầy vẻ cung kính.
“Ha ha, đó chỉ là những đồ vật mà tôi tiện tay làm mà thôi.”
Giờ phút này nghe thấy lời nịnh nọt của người bán hàng, trên mặt của Hộ Gia Thành tràn đầy vẻ xem thường, ông ta nhìn thấy Lâm Thanh Diện chẳng qua chỉ là một tên nghèo hèn chính cống mà thôi, còn có thể đến đây gặp vận may gì.
Thế mà lại muốn tranh giành đồ vật mà ông ta đã nhìn