CHƯƠNG 1177: CÙNG ĐƯỜNG BÍ LỐI
“Lưu Thiên Thê, ông lại muốn làm cái gì?”
Lưu Ly lập tức phát hiện Lưu Thiên Thê, bỗng tức giận quát.
“Ha ha, Lưu Viễn Kiều cũng nằm viện rồi, tôi lẽ nào không nên đến thăm một chút sao? Quên mất nói cho cô biết, mấy lão già trong nhà cô đã bị tôi xử hết rồi.”
Nói xong câu này. Lưu Thiên Thê đặt mông ngồi trên giường bệnh của Lưu Viên Kiều, ánh mắt khinh miệt nói: “Lão Lưu, anh đừng phản kháng nữa. Thế lực của nhà họ Lưu bây giờ đều thành của tôi rồi. Mấy gia tộc bên ngoài, cũng đều bằng lòng ủng hộ tôi. Chỉ cần anh bằng lòng, tôi sau khi trở thành gia chủ, vẫn sẽ giữ lại một vị trí cho anh.”
“Đồ khốn, mày căn bản không xứng làm người của nhà họ Lưu!”
Nhìn thấy Lưu Thiên Thê, Lưu Viễn Kiều thật sự tức đến mức toàn thân run rẩy, nếu không phải ông ta bây giờ cơ thể suy yếu, ông hận không thể giết ông ta: “Vậy mà vì một đứa con riêng, bắt tay với gia tộc bên ngoài! Để mày trở thành gia chủ, nhà họ Lưu sắp bị người ta xơi tái rồi!”
“Ha ha, anh cho rằng tôi ngu ngốc? Tôi cũng là lợi dụng bọn họ mà thôi. Dù sao tôi sau khi trở thành gia chủ, mọi thứ đều phải nghe theo tôi!”
“Vậy nhà họ Lưu sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người! Cũng sẽ tiêu đời!”
“Anh cho rằng tôi sẽ giống như anh, vô dụng như thế sao? Tính đàn bà đó của anh, đổi lại chính là nhà họ Lưu nhiều năm như vậy không bước về phía trước được! Anh chính là một lão già cổ hủ cứng đầu không có lòng cầu tiến!”
Lưu Thiên Thê khinh thường chỉ vào Lưu Viễn Kiều mà nói: “Mà tôi! Tôi có thể dùng mạng của một đứa con trai đổi lấy cả nhà họ Lưu to lớn! Phần tín niệm này, anh không có!”
Vào lúc này, một tràng vỗ tay bỗng truyền đến, ai cũng không có nhìn thấy rốt cuộc là có chuyện gì mà Lưu Thiên Thê ngã xuống đất.
Một lúc sau, ông ta mới cảm thấy trên mặt mình nóng rát đau đớn, lúc này Lưu Thiên Thê mới chú ý đến trong phòng bệnh vậy mà còn có một người lạ.
“Cậu là ai!”
“Vì tham vọng quyền lực, người ngay cả mạng của con trai ruột của mình cũng có thể lấy ra lời dụng, không xứng làm con người.” Lâm Thanh Diện nhà nhạt nói.
“Cậu hiểu cái gì? Con trai tôi nhiều như vậy, còn thiếu một đứa con hoang sao?”
Sau khi phản ứng lại, Lưu Thiên Thê từ trên đất bò dậy, nói với hai người ở đằng sau.
“Hai người còn đợi cái gì? Không nhìn thấy thằng khốn này vậy mà đám đánh tôi, còn không mau giết chết cậu ta cho tôi!”
Hai người bỗng lao về phía Lâm Thanh Diện.
Nhìn thấy một màn này, Lưu Ly bỗng phát ra một tiếng hô.
“Cẩn thận!”
Hai người bên cạnh đều là kim bài trong trận đấu quyền anh ở chở đen dưới lòng đất, trước đó dẹp yên thế lực phản kháng của nhà họ Lưu, quả thật là dễ dàng.
Thực lực đó mạnh đến không tưởng.
Trên mặt Lâm Thanh Diện mang theo nụ cười lạnh, loại nhân vật quèn như này, thậm chí ngay cả một cọng lông trên người mình cũng không so được.
Có điều mấy giây sau, hai thủ hạ toàn bộ đều ngã ra đất.
Lưu Thiên Thê vừa nhìn thấy Lâm Thanh Diện vậy mà lợi hại như thế, lập tức có hơi sợ hãi, mở miệng nói.
“Ha ha, cô nhóc, bạn trai của cô vẫn là có chút công phu đó.”
Lưu Thiên Thê còn nghĩ, thằng nhóc này thân thủ không tồi, nếu như có thể làm cho mình, há không phải càng tốt.
“Ông không biết anh ấy?” Lưu Ly chỉ vào Lâm Thanh Diện mà hỏi.
“Tôi thèm quản cậu là ai!” Lưu Thiên Thê nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Có điều cậu nhóc, chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác, chỉ cần cậu có thể khiến tôi ngồi lên vị trí gia chủ của nhà họ Lưu, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu.”
“Đồ khốn nạn, tao còn chưa chết!”
Nghe thấy lời của Lưu Thiên Thê, Lưu Viễn Kiều suýt nữa lại tức đến hôn mê.
“Gia chủ? Có thể.”
Bước chân của Lâm Thanh Diện khẽ điểm, trong nháy mắt giẫm qua hai vệ sĩ nằm trên đất của Lưu Thiên Thê, như tia điện xẹt qua không trung, một đấm như sấm sét, lập tức đánh vào mặt Lưu Thiên Thê.
Gương mặt đầy thịt của Lưu Thiên Thê bỗng bị đánh cho xuất hiện một vết bầm tím, ông ta đau đớn không ngừng kêu gào.
“Có điều làm gia chủ, cần phải có nhận thức tỉnh táo với bản thân.”
Lâm Thanh diện chỉ vào Lưu Thiên Thê nói: “Nếu như vừa rồi hai cái tát này, ông còn không cảm nhận được đau đớn, vậy một quyền này, chắc có thể khiến ông nhớ lâu hơn chút rồi!”
Trong ngữ khí của Lâm Thanh Diện