CHƯƠNG 1187: TỪ ĐÂU TỚI THÌ CÚT VỀ ĐÓ
“Đúng rồi!”
Lâm Thanh Diện vừa đi được hai bước bỗng ngoảnh đầu, nhìn sang thư kí Hồ.
“Chỉ huy còn có chuyện gì, xin cứ chỉ thị!” Thư kí Hồ không dám chậm trễ.
Lâm Thanh Diện mở miệng nói: “Tôi vừa nghĩ ra, nếu ông đã làm được việc như vậy, quay về tôi sẽ đánh tiếng với chỉ huy khu phía nam, điều động ông.”
“Á?”
Hạnh phúc đến quá đột ngột, vượt ngoài mong đợi rồi.
Thần Long Vệ đúng là không tầm thường, nói điều động thì điều động, xem ra, hiện nay mình là cược đúng rồi, đây quả thật là thu hoạch bất ngờ! Không biết cậu ta sẽ điều mình đi đâu, Kinh Đô? Thâm Thành?
Trong lòng thư kí Hồ thầm vui mừng.
Ai biết, lời tiếp theo của Lâm Thanh Diện, vô tình dội cho ông ta một gáo nước lạnh.
“Tôi nghe nói, gần đây chiến sự bên khu phía tây liên miên, người làm được việc như ông, không làm bia đỡ bạn thì thật đáng tiếc.”
Nói rồi, Lâm Thanh Diện xoay người rời đi, cũng không có tiếp tục nhìn thư kí Hồ nữa.
“Cái này, cái cái cái này...”
Mọi người nhìn thư kí Hồ đã hóa đá, không khỏi bật cười.
“Ha ha ha ha ha!”
“Đúng thế, đây mới là lão đại chúng ta quen!”
...
Tiễn biệt Lưu Ly, Lưu Ly tự nhiên không nỡ, nhưng, đối với sự rời đi của Lâm Thanh Diện, cô ta cũng không thể làm được gì.
Cô ta sau khi biết Lâm Thanh Diện yêu sâu đậm vợ của anh là Hứa Bích Hoài, thì cảm thán trong lòng: Hứa Bích Hoài kiếp trước nhất định cứu vớt cả dải ngân hà mới có thể may mắn như vậy, có được sự toàn tâm toàn ý của Lâm Thanh Diện.
Xử lý xong chuyện ở đây, Lâm Thanh Diện khi quay về, hỏi Hứa Bích Hoài: “Chuyện bên này đều xử lý xong rồi, dì cũng gặp rồi, có phải nên về Kinh Đô rồi không?”
Hứa Bích Hoài suy nghĩ, cô lần này quay về chủ yếu cũng là muốn gặp mẹ kế mà ba tìm, bây giờ cũng gặp được rồi, đến lúc trở về rồi.
“Ba, con vẫn là theo con cùng trở về đi?”
Vừa nghe nói Lâm Thanh Diện sắp rời đi, trong lòng Sở Nguyệt có hơi khẩn trương, nếu như Lâm Thanh Diện rời đi rồi, thời gian bà ta đối phó với anh sẽ ít đi.
Vì thế bắt đầu thao túng tư tưởng của Hứa Quốc Hoa.
Hứa Quốc Hoa hình như cảm nhận được tin tức truyền tới của bà ta, mở miệng nói: “Cùng về đi, dẫn dì của con theo, không thể vứt dì của con ở đây được.”
Hứa Bích Hoài trưng cầu ý kiến của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện ngược lại thì không thấy sao cả, tuy cảm giác Sở Nguyệt có hơi không đúng lắm, nhưng ít nhất bây giờ chưa có chứng cứ, liền gật đầu, thu dọn đồ chuẩn bị xuất phát.
Sẩm tối, nhà tổ nhà họ Lâm.
Sự trở về của Lâm Thanh Diện, khiến trong nhà tổ nhà họ Lâm có thêm nhiều tiếng cười vui vẻ.
Nhà họ Lâm hiện nay, so với nhà họ Lâm lúc Lâm Thanh Diện vừa tiếp quản, càng thịnh vượng vững chắn hơn nhiều.
“Bích Hoài, khoảng thời gian này để em chịu ấm ức rồi, về sau anh sẽ cố gắng ở bên cạnh em, chăm sóc em.”
Hứa Bích Hoài khẽ lắc đầu, khẽ nói:
Em chỉ biết, người đàn ông của em rời xa gia đình, là vì để bảo vệ gia đình được tốt hơn, bảo vệ tốt hơn cho em và Nặc Nặc, mà chức trách của em chính là trước khi người đàn ông của em về nhà, trong coi cái nhà này cho tốt, cho nên, vất vả hơn nữa, cũng xứng đáng.”
Những lời cảm động mùi mẫn này, cho dù là trai thẳng siêu cấp như Lâm Thanh Diện sau khi nghe được cũng cảm động không thôi.
“Yên tâm, anh từng nói, sẽ không tiếp tục để em và Nặc Nặc chịu một chút uất ức nào.”
“Em tin.”
Nói rồi, hai người ôm chặt lấy nhau.
“Khụ khụ...”
Hứa Bích Hoài không nhịn được mà ho nhẹ vài tiếng.
Lâm Thanh Diện vội buông ra, căng thẳng nhìn Hứa Bích Hoài, ánh mắt vô cùng lo lắng.
“Không sao, vừa tỉnh lại chưa lâu, thiết nghĩ thể chất cơ thể không như trước, còn cần thời gian hồi phục.”
Hứa Bích Hoài nói rồi, thở dài: “Chỉ là khổ cho anh rồi.”
“Khổ anh?” Lâm Thanh Diện có hơi không hiểu.
“Anh thời gian không về nhà, cơ thể của em vừa mới hồi phục, lại không cho phép chúng ta làm... chuyện đó.” Nói rồi, Hứa Bích Hoài cúi thấp đầu, giọng nói tí nhí, mặt mày đỏ ửng.
“Ồ, thì ra cái em nghĩ là chuyện này!”
Lâm Thanh Diện bỗng ngộ ra, cười xấu xa nhìn Hứa Bích Hoài.
“Hừ, ai nghĩ cái này, không để ý anh nữa.” Hứa Bích Hoài lẩm bẩm trách, xoay đầu sang một bên.
Lâm Thanh Diện mặt mang theo nụ cười, nhìn người phụ nữ cho dù có hơi tức giận cũng vô cùng đáng yêu này, sau đó, dịu dàng đem cô lần nữa đối diện với mình.
“Vậy... anh khiến cơ thể của em nhanh chóng hồi phục, như thế thì chúng ta có thể sớm một chút làm... chuyện đó rồi.” Lâm Thanh Diện khẽ nói.
“Anh còn nói!”
Hứa Bích Hoài chống tay phồng miệng, bộ dạng như thế rất là đẹp.
“Anh nghiêm túc.”
Lâm Thanh Diện