CHƯƠNG 1191: TRONG LÒNG ANH CHỈ CÓ EM
Hứa Quốc Hoa sợ tới mức há to miệng, nhưng sau đó ông vô cùng cung kính nói: "Chủ nhân, tôi sai rồi, mong bà đừng tức giận."
Sở Nguyệt cười lạnh.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hôm nay là ngày chết của Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện chết, bà ta cũng không cần che giấu quá nhiều.
Còn con rối Hứa Quốc Hoa này cũng không cần nữa, không cần giữ lại bên cạnh.
Dù sao ở trong mắt Sở Nguyệt, người trên trái đất đều hèn mọn, quyền sinh sát nằm trong tay mình.
"Tôi cho ông năm phút, ông dùng bất cứ cách gì cũng phải gọi người nhà họ Lâm đến phòng họp, tôi có chuyện muốn tuyên bố!"
Bà ta nói xong thì đi ra ngoài.
Mà Hứa Quốc Hoa không dám cãi lại mệnh lệnh của Sở Nguyệt.
Trong phòng ngủ tầng hai.
Lúc này trong phòng tràn ngập hơi thở mập mờ.
Hứa Bích Hoài đẩy Lâm Thanh Diện xuống giường xong thì Sở Nguyệt vẫn luôn giữ chiếm thế chủ động.
Hôn môi, vỗ ve, ôm nhau nồng nhiệt.
Hôm nay ham muốn của Hứa Bích Hoài nhiều hơn trước kia.
Kỳ lạ, dựa theo tác dụng của cỏ thuần khiết thì cũng cần phải một tháng, từ tình huống hiện tại xem ra Bích Hoài đã hoàn toàn hồi phục, hay là cô cũng là thiên phú dị bẩm?
Lâm Thanh Diện thầm nghĩ trong đầu, nhưng sau đó anh gạt bỏ suy nghĩ này.
Anh ở chung với Hứa Bích Hoài một thời gian dài như vậy, nếu Bích Hoài cũng có thiên phú đặc biệt thì Lâm Thanh Diện không thể nào không phát hiện ra.
Dù sao muốn có được thiên phú biến thái như Lâm Thanh Diện thì giống như mò kim đáy bể biển rộng tìm kim.
Chắc là lúc trước cô ăn Linh Mộc, khả năng hồi phục cũng nhanh hơn người bình thường.
Lâm Thanh Diện nghĩ như vậy cũng cảm thấy hợp lý.
"Lâm Thanh Diện, anh nghĩ gì đấy?"
Trên mặt Hứa Bích Hoài mang theo sự hưng phấn nên đỏ ửng lên.
Cô cúi đầu nhìn Lâm Thanh Diện phía dưới, dáng vẻ rất quyến rũ.
Hai tay Lâm Thanh Diện ôm nhẹ hai bên hông cô, trong hoàn cảnh này, bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng không nhịn được, huống chi Lâm Thanh Diện là con cưng của trời!
"Em chỉ muốn trong những lúc này, trong lòng anh chỉ có em!"
Hứa Bích Hoài thối khí, ánh mắt mê ly, lại là một nụ hôn nồng nhiệt.
Quần áo được cởi ra hết là lúc đến bước cuối cùng.
Lâm Thanh Diện cảm thấy hôm nay Hứa Bích Hoài quá nhiệt tình, chủ động, còn nhiệt tình hơn rất nhiều so với lần trước cô ăn Linh Mộc, trạng thái cũng tốt hơn rất nhiều.
Đây không phải là tác dụng của cỏ tinh khiết, Lâm Thanh Diện cảm thấy khó hiểu.
Hay là trong lúc anh không ở đây, cô đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Thanh Diện tò mò trong lòng, thả thần hồn vào người Hứa Bích Hoài.
Không đúng!
Lâm Thanh Diện cảm nhận được trong cơ thể Hứa Bích Hoài có một chất độc chạy khắp người cô.
Chất độc này vô cùng kỳ lạ, tuy rằng nó chạy khắp người cô nhưng không hề gây tổn thương cho người cô.
Ngược lại nó lại muốn tìm một lối ra, muốn thoát khỏi người cô.
Chuyện gì đã xảy ra!
Lâm Thanh Diện nhíu mày lại, anh biết rõ cỏ tinh khiết là loại dịu nhẹ nhất, sẽ không bá đạo như thế.
Vậy thì chỉ có thể những thứ khác gây ra chuyện này.
"Lâm Thanh Diện, sao anh lại dừng lại?"
Hứa Bích Hoài khó hiểu hỏi.
Lâm Thanh Diện nhíu mày lại, đôi tay đặt lên vai Hứa Bích Hoài.
"Có phải sáng nay em đã ăn gì đó đúng không!"
...
Sảnh lớn nhà cũ họ Lâm, mọi người tụ tập lại.
"Xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt của tên mập hưng phấn hỏi, lòng hiếu kỳ đã thúc giục anh ta cũng đến tham gia náo nhiệt.
Ông Độ ngồi bên cạnh, rất điềm tĩnh.
Vừa rồi Hứa Quốc Hoa gọi những người này tụ tập lại.
Ông biết rõ người nhà họ Lâm không phải là rồng cũng là phượng, ông vốn không có năng lực gọi bọn họ đến, vì vậy ông lấy cớ Lâm Thanh Diện tập hợp bọn họ.
Mọi người nhìn vị trí trung tâm chờ Lâm Thanh Diện đến.
Nhưng mấy phút trôi qua, Lâm Thanh Diện vẫn chưa xuất hiện.
"Kỳ lạ, cậu chủ chưa bao giờ đến trễ."
"Đúng vậy, từ trước đến nay mỗi lần cậu chủ quay về tổ chức cuộc họp gia tộc thì đều chờ chúng ta, đây là lần đầu tiên để chúng ta chờ."
Mọi người bàn luận sôi nổi, ngay cả ông Độ cũng khó hiểu