CHƯƠNG 1335: TÔI ĐÃ ĐẠT THẦN CẢNH.
“Hả? Anh nói gì? Anh muốn giết tôi?”
Phùng Diệu Tổ nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt ngạc nhiên, trong tích tắc, tay trái của anh ta phút chốc biến thành cây đao màu đen.
Lâm Thanh Diện hừ lạnh, hai ngón tay kẹp ngay phía trên cây đao.
Trong nháy mắt, cây đao liền tan thành khói và biến mất dạng.
Vẻ mặt của Phùng Diệu Tổ càng kinh ngạc hơn, anh bất ngờ khi bản thân mình đến cả một chiêu của đối thủ mà cũng không qua được.
Mà trước khi đến Chúng Thần Điện, anh đã thăm hỏi rõ ràng, chẳng lẻ Lâm Thanh Diện không phải chỉ có thực lực ở mức đỉnh cao của Hóa cảnh thôi sao?
Cho dù là ở mức đỉnh cao của Hóa cảnh, đáng lẻ bản thân anh cũng có thể giao đấu với Lâm Thanh Diện mấy chiêu mới đúng.
Ánh mắt Lâm Thanh Diện lạnh lùng, hôm nay nhất định anh phải giết gà dọa khỉ.
Lực của Thần hồn từ từ phóng về hướng cơ thể của Phùng Diệu Tổ, cho đến khi bao trùm hết người anh.
“Không, đừng!”
Trong khoảnh khắc này, Phùng Diệu Tổ cảm giác như có sức mạnh to lớn choáng ngợp áp đảo, toàn thân anh như bị ngộp dưới sức mạnh đó.
Mọi người xung quanh cũng không khỏi giật mình.
Bởi vì cái mà họ nhìn thấy là, Lâm Thanh Diện cơ bản không hề động thủ, mà đối phương đã bị áp chế đến thở không nổi.
Sức mạnh của Thần hồn bao trùm trên cơ thể và đang ra sức hấp thu, hơi thở của Phùng Diệu Tổ càng ngày càng gấp hơn, sắc mặt như bị nghẹn mà dần chuyển tím.
Vài giây sau, đầu của anh ta gục xuống, toàn thân như không còn sức sống.
Lâm Thanh Diện thu hồi Thần hồn lực, bầu không khí lạnh toát sương vừa rồi, giờ mới dần dịu hơn chút.
Lúc này, ánh mắt của mọi người ở Chúng Thần Điện nhìn Lâm Thanh Diện đã thay đổi.
Trong nháy mắt đã xử lý xong người có thực lực ở Hóa cảnh trung kỳ, hơn nữa, trong quá trình theo dõi, hầu như Lâm Thanh Diện không hề dùng đến chút sức lực nào, với thực lực như vậy, ở Chúng Thần Điện cũng tìm không ra người thứ hai.
Những người này ở ngoại giới đều có thể xếp vào hàng xưng bá, thêm vào đó, những nhân vật như vậy đều có chung một đặc tính, đó chính là tính cách cao ngạo, nhưng một khi gặp được người có thực lực mạnh hơn mình, họ sẽ kính nể từ tận đáy lòng.
“Trục trặc nhỏ vừa rồi khiến mọi người lo lắng, nhưng giờ đã không sao rồi, chúng ta có thể tiếp tục.”
Lâm Thanh Diện mỉm cười, anh chậm rãi đi về chỗ ngồi dành cho điện chủ dưới ánh mắt theo dõi của mọi người xung quanh.
Lần này, không ai còn dám có dị nghị gì nữa, Lâm Thanh Diện trở thành điện chủ, đó là do thực lực đã đưa anh vào vị trí đó.
“Thân thủ điện chủ thật oách, Phùng Diệu Tổ dám chống đối điện chủ, đây là kết cục do tự anh ta chuốc lấy!”
Đỗ Tri Lễ ở dưới lớn tiếng nói, những người khác ở bên dưới cũng phụ họa theo.
Lâm Thanh Diện đưa tay ra giữa không trung, tỏ ý mọi người im lặng.
Trong khoảnh khắc, cả đại điện liền im lặng không tiếng động.
Lâm Thanh Diện khá hài lòng với uy phong mà hôm nay anh lập được.
Thấy đại điện yên tĩnh lại, anh bèn lên tiếng: “Quý trưởng lão, ông vừa rồi không phải có chuyện muốn nói sao, bây giờ có thể bắt đầu được rồi.”
Quý Trường Thanh đứng dậy, cung kính chắp tay về phía Lâm Thanh Diện.
Với cương vị là tiền điện chủ của Chúng Thần Điện, vị trí điện chủ cũng là do ông nhường cho Lâm Thanh Diện, vì vậy, hôm nay bắt buộc ông phải có hành động tôn kính Lâm Thanh Diện để làm gương.
“Điện chủ, lần này tôi cho Chu Tước tìm anh trở về, là vì có việc gấp cần thương lượng với anh.”
Quý Trường Thanh nói.
Lâm Thanh Diện nhìn vẻ mặt có phần nặng nề của Quý Trường Thanh, anh biết đây cỏ lẻ là chuyện quan trọng.
“Sao vậy?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Đường nối mà chúng ta bảo vệ trước giờ đã sắp không trụ nỗi nữa rồi, đường nối đã bị mở ra rồi.”
Lời nói của Quý Trường Thanh ngay cả đến Lâm Thanh Diện nghe xong cũng cảm thấy rùng mình trong lòng.
Vốn dĩ anh nghĩ rằng có thể Thương Nguyên Giới còn cần phải một khoảng thời gian nữa mới xâm phạm với quy mô lớn, nhưng với tình hình trước mắt, có vẻ như mọi chuyện xảy ra sớm hơn dự định?
“Mọi người phát hiện từ lúc nào?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Thưa điện chủ, ba ngày trước, chúng tôi cảm ứng được linh lực của niêm phong đường nối đó bị ai đó ra sức phá hoại, một khi mà linh lực bị hủy, đường nối sẽ được mở thông, vậy thì người của Thương Nguyên Giới có thể dễ dàng đến chỗ của chúng ta mà không hề có trở ngại gì, đến lúc đó, sinh linh trên trái đất sẽ rất thê thảm.” Quý Trường Thanh nói.
“Đúng vậy.”
Tần Chính ngồi im lặng từ nãy giờ, giờ mới đứng dậy lên tiếng.
Vốn khi Lâm Thanh Diện làm điện chủ, ông là người đầu tiên đứng ra phản đối, nhưng bây giờ, ông hiểu, nếu bản thân ông đối mặt với Phùng Diệu Tổ, có thể ông vẫn giết chết được anh ta, nhưng tuyệt đối không thể nhẹ nhàng và nhanh gọn như Lâm Thanh Diện.
“Hiện tại, cụ Lý Mộ Bạch người duy nhất đạt đến Thần cảnh, cụ đang dùng linh lực ít ỏi còn lại của mình để ngăn cản đường nối không bị mở ra, nhưng cho dù là như vậy thì vẫn không đủ, hơn nữa hai ngày nay sức lực của cụ tiêu hao quá mức, tàn hồn cũng đang càng ngày càng suy yếu.” Tần Chính nói.
Mọi người bên dưới nghe được không khỏi nhíu mày lo lắng.
Lý Mộ Bạch là người đạt Thần cảnh duy nhất mà họ biết, một khi tàn hồn cuối cùng của cụ tiêu tan, lúc đó thì một khi Thương Nguyên Giới xâm phạm, sẽ không có ai có thể ngăn cản được.
“Điện chủ, lần này chúng tôi muốn anh đến là chính vì vấn đề này.” Tần Chính chắp tay nói.
Lâm Thanh Diện từ chỗ ngồi đứng dậy, anh nhíu mày, vẻ mặt nặng nề.
Ba ngày trước, khi anh vừa đến sa mạc, suy tính ngược về