Truyện Rể Quý Trời Cho - Full

Chương 1530


trước sau

Mạc Niệm ở bên cạnh hả hê nói: “Đây là mẹ vợ xem con rể, càng nhìn càng thấy thích đó, Lâm Thanh Diện, không bằng anh ở lại đây luôn đi.”

“Nói bậy gì đó.”

Lâm Thanh Diện trừng mắt nhìn Mạc Niệm, đang tự hỏi xem nên trả lời mẹ La Tiêu Tiêu như thế nào cho uyển chuyện, La Tiêu Tiêu đã bưng khay trà lên.

“Mẹ, mẹ cũng thật là, anh ấy chỉ bạn của con mà thôi, mẹ hỏi đông hỏi tây như vậy, người ta trả lời cho mẹ thế nào đây.”

Nói xong, La Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nói với Lâm Thanh Diện: “Anh Lâm, mời anh uống nước.”

 

Lâm Thanh Diện nhận tách trà, nhưng bên trong lại là nước trong.

 

Uống vào cảm thấy hơi ngọt, tinh thần lại tỉnh táo hơn rất nhiều.

Đúng là đến cả nước trong Thiên Giới cũng phải thứ bình thường.

“Con gái, lần này con ra khỏi thành, có mang đồ đến chưa?”

Đúng lúc này, mẹ La hỏi.

“Con mang đến rồi, con cố ý đi khe núi, mới tìm đủ một ít dược liệu cần dùng để trị bệnh cho mẹ, chờ ngày mai con vào trong thành tìm Phương y sư dung hợp đan dược để chữa bệnh cho mẹ.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, con vất vả nhiều rồi, Tiêu Tiêu.”

Mẹ La nhẹ nhàng nói.

Nghe hai mẹ con bọ họ nói chuyện, Lâm Thanh Diện thầm khởi động thần hồn chi lực, không lâu sau anh đã phát hiện ra, ở một nơi nào đó trong người mẹ La hình như bị ứ đọng, khí huyết không lưu thông.

Chút bệnh vặt này, Lâm Thanh Diện chỉ cần phát ra linh lực vào mạch máu di chuyển một vòng trong cơ thể của đối phương là có thể chữa khỏi một cách dễ dàng.

 

Nhưng hai người bọn họ là người của Thiên Giới, tuy bây giờ xem ra cũng không có ý xấu gì, nhưng dù sao lòng người vẫn còn cách một lớp da, đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Diện đến Thiên Giới, anh cảm thấy nên giữ lại một chút thực lực thì tốt hơn.

“Cho nên lần này cô ra khỏi thành là vì mua thảo dược cho dì sao?” Lâm Thanh Diện hỏi.

“Ừ, đúng vậy. Nhưng còn phải dung hợp thành đan dược nữa, bây giờ đã tối rồi, chỉ có thể chờ đến ngày mai làm thôi.”

La Tiêu Tiêu thành thật trả lời, sau đó nhìn mẹ cô: “Mẹ, đêm nay mẹ phải chịu đau nữa rồi, sáng sớm ngày mai con sẽ lập tức đi tìm Phương y sư, chúng ta phải chờ suốt hai năm mới có thể tìm được ông ấy để dung hợp đan dược.”

“Không sao không sao, mẹ chịu được mà.”

Mẹ La vỗ mu bàn tay con gái, trên mặt là nụ cười vui mừng, sau đó nhìn sang Lâm Thanh Diện: “Bệnh này của tôi, cứ đến nửa đêm là lại ho khan liên tục, buổi sáng thì còn đỡ hơn một chút.”

Lâm Thanh Diện gật đầu: “Xin hỏi, có phải đến khoảng hai giờ sáng là ho khan nhiều nhất không.”

 

“Không sai, sao cậu lại biết được? Không lẽ cậu biết khám bệnh sao?” Mẹ La kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện nói.

Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng nói: “Tôi hiểu được một chút bệnh lý, khoảng hai giờ sáng là thời gian cơ thể thải độc ở phổi, nếu như khí huyết không thông thì trong khoảng thời gian đó sẽ có triệu chứng lớn nhất.”

“Thật không ngờ cậu Lâm còn biết khám bệnh nữa.” Mẹ La cười nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó nói với con gái

củ bà: “Con gái, con quen được một người bạn tài giỏi như thế từ khi nào vậy, con cũng không biết dẫn về giới thiệu cho mẹ biết sớm.”

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ nhún vai, nói với La Tiêu Tiêu đang đỏ bừng mặt: “Nếu có thể, có thể cho tôi xem thảo dược trong rổ của cô không.”

“Không lẽ anh còn hiểu cả dược liệu nữa sao?”

La Tiêu Tiêu kinh ngạc nói.

Lâm Thanh Diện tỉnh bơ, lúc anh ở trong Dược Thần Cốc đã nhìn hhết tất cả sách vở ở bên trong sơn động, có thể nói, bây giờ anh đã thuộc nằm lòng tất cả dược thảo trên đời này.

Chắc dược liệu ở Thiên Giới cũng không khác mấy với ở trên Trái Đất.

Lâm Thanh Diện nhận rỗ, mở ra xem thử, cũng tạm, đều là một số dược liệu cơ bản, cũng coi như đúng thuốc đối với bệnh của Mẹ La.

Nhưng phẩm cấp của các dược liệu này lại rất cao, còn quý báu hơn dược liệu ở trong rừng rậm Sương Mù rất nhiều.

 

Nhưng Lâm Thanh Diện cũng biết rõ, đây là Thiên Giới, nhìn hoàn cảnh trong nhà La Tiêu Tiêu, chắc cũng không phải gia đình giàu có gì.

Nếu đến cả cô cũng có thể mua nổi những dược liệu này, vậy có nghĩa những dược liệu có phẩm cấp cực cao này chẳng là cái gì ở Thiên Giới này cả.

“Khụ khụ… Con cứ tiếp tục nói chuyện đi, mẹ hơi khó chịu, về phòng nghỉ ngơi trước.”

Mẹ La đứng dậy nói.

Bà hơi cong người, không nhịn được ho khan.

“Mẹ, mẹ có sao không.”

La Tiêu Tiêu vội vàng bước sang đỡ.

“Không sao không sao, Tiêu Tiêu, con tâm sự với cậu Lâm đi, tối lấy bộ ga giường mới ra cho bọn họ dùng.” Mẹ La nhẹ nhàng nói.

Lâm Thanh Diện ngồi bên cạnh nhìn thấy hai mẹ con này, trong lòng anh lập tức nảy sinh rất nhiều cảm xúc.

Đây mới là cuộc sống gia đình mà anh mong muốn nhất, nhìn mẹ của La Tiêu Tiêu, lại nghĩ đến người mẹ muốn giết chết anh, sao giữa người với người lại có chênh lệch lớn đến thế chứ!

“Dì, dì đừng đi vội!”

Lâm Thanh Diện đột nhiên nói.

Mẹ La và La Tiêu Tiêu đồng thời quay đầu lại.

Ánh mắt La Tiêu Tiêu có hơi kinh ngạc, hình như vẻ mặt cậu Lâm có mang theo chút xúc động, nhưng vì sao chứ?

“Tôi… Tôi chế đan giúp dì!”

Lâm Thanh Diện nói.

“Anh… Anh biết chế đan sao?” La Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện.

“Tôi…”

Không đợi Lâm Thanh Diện nói gì, Mạc Niệm ở một bên đã nói: “Lâm Thanh Diện có tay nghề chế đan đứng đầu Dược Thần Cốc, anh ta không biết chế đan thì còn ai biết nữa?”

“D


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện