{ = Singto = }
"Thằng Fai!"
"......"
"Thằng Fai kia!"
"......"
"Hey, Fire! Bị cái gì vậy?". Tôi vỗ vai người đi mơ màng ngang qua mặt tôi giống như người đang suy nghĩ trầm tư cái gì đó.
Ngay cả cái tên mà mọi lần tôi gọi để chọc nó rồi nó sẽ chửi lại còn không lọt vào thần kinh thính giác của nó nữa là. Cuối cùng tôi đành phải đi theo đứa bạn cho tới trước phòng làm việc của nó, mà chắc là nó đã bước đi theo thói quen.
"Ơ? Tới từ hồi nào vậy?". Người vừa nhận ra quay lại nhìn. Sắc mặt ngơ ngác giống như thấy con trâu đẻ ra trứng.
"Đi theo mày từ lúc phía trước thang máy rồi. Định rủ đi ăn cơm một chút, có chuyện muốn bàn. Nhưng gọi bao nhiêu cũng không trả lời, mơ màng gì vậy? Một hồi lại khám bệnh nhân sai bây giờ."
"Không đâu. Hôm nay chỉ có ward round, không có bệnh nhân ngoại trú. Còn mày có chuyện gì?"
"Tao mới là người phải hỏi. Mày mơ màng gì mà lắm vậy? Tao gọi đúng lâu mà không nhận ra gì hết. Nhớ bác sĩ Jane hay sao? Thôi mà, sắp được đi công tác với nhau ở nước ngoài riêng 2 người rồi. Nhân cơ hội tán tỉnh cho rồi đi. Thấy điểm tốt của ông chủ như tao chưa?"
Thấy sắc mặt nó mơ mơ màng màng, chắc là lo lắng chuyện bác sĩ Jane sẽ có người tới giành tán tỉnh. Hơn nữa, lần trước đi gặp bạn cũ hồi đi học, nó còn đem tôi ra nói xấu rằng tôi là ông chủ dữ dằn, nên phải đòi ơn một chút.
"Ừ"
"Bị cái gì vậy, Fire? Tao nói quá trời, mày chỉ trả lời nhiêu đó. Có vấn đề gì không?". Tôi ngưng giỡn rồi hỏi nó một cách nghiêm túc với sự lo lắng.
Fire thở dài lặng đi một lúc, trước khi nói với giọng điệu lưỡng lự không tự tin.
"Mày thấy... tao có phiền phức không?"
"Nói về chuyện gì? Ai mắng mày hả?"
"Không, nhưng tao cảm thấy giống như bị bệnh nhân tránh mặt. Hay là tao xen vào chuyện của người ta quá nhiều nên người ta mới thấy tao phiền phức?". Fire lắc đầu một chút. Sắc mặt nó nhọc lòng tới nỗi tôi định chọc nó mà chọc không nên lời luôn.
"Xen vào thế nào? Bác sĩ có nhiệm vụ chăm sóc bệnh nhân sẵn rồi. Thỉnh thoảng có thể gặp người không nghe lời, nhưng chắc không có ai ghét đâu. Hay là người ta làm thủ tục đổi bác sĩ chữa trị?"
"Không, không có đổi."
"Nếu vậy chắc người ta không có thấy mày phiền đâu. Do tự mày nghĩ nhiều quá mà thôi... Mà ai vậy?"
Fire đang định mở miệng trả lời, nhưng y tá trợ lý của bộ phận bệnh nhân ngoại trú đã đi thẳng tới chỗ tụi tôi đang nói chuyện cùng nhau trước phòng làm việc của nó trước rồi. Sắc mặt có vẻ khó hiểu một chút khi thấy bác sĩ Plerngkan đứng tại đây.
"Bác sĩ Fire, vẫn chưa vào trong nữa ạ? Quá giờ hẹn 10 phút rồi mà."
"Ơ, mày có bệnh nhân hả? Sao nói chỉ ward round thôi mà?". Tôi quay qua hỏi nó. Nó thì làm vẻ mặt ngáo lại với tôi, rồi quay về phía y tá giống như muốn hỏi rằng tao có hẹn hả.
"Bác sĩ lúc nào cũng quên em nó hết vậy. Hôm nay có hẹn bỏ bột của cái em thường hay tới tìm bác sĩ tuần trước đó. Chị cho em ấy vào đợi trong phòng từ lâu rồi, nhưng tìm không ra bác sĩ."
"Chết tiệt!". Bác sĩ lịch sự, nhã nhặn, yêu trẻ con, thân thiện với những người xung quanh, có đủ phẩm chất để dự thi hoa hậu thế giới nếu nó là phụ nữ, thốt lên vào mặt y tá một cách lớn tiếng.
"Oái!"
"Xin lỗi ạ, xin lỗi ạ, chị Pa! Em quên mình. Em Karn đợi trong phòng ạ?". Người héo úa, ủ rũ làm vẻ mặt giống như cây được tưới nước, nhanh chóng bước vào trong phòng khám của mình một cách tốc hành. Sắc mặt vui mừng giống như bác sĩ Jane nhận lời yêu vậy đó.
Mà cái tên nghe đúng quen...
Tôi theo nó vào trong phòng khám với sự thắc mắc. Dù sao cũng là bệnh nhân cuối cùng trước khi nó tan làm rồi. Tôi định rủ nó đi ăn tối tiếp và có chuyện muốn bàn bạc với nó nữa. Bây giờ tôi có áo blouse, vào trong chắc cũng không kỳ cục đâu. Cũng muốn biết rằng bệnh nhân nào mà làm cho nó tươi tới như vậy, mặc dù lúc đầu đúng mơ màng.
Nhưng tôi đã nghĩ sai.
"Em Karn! Em Karn, anh gọi điện sao không bắt máy gì hết vậy?". Ngoài việc tôi ngớ ra khi đứa bạn thân xông tới chỗ bệnh nhân đang ngồi trên giường khám, hơn nữa còn nói chuyện ngoài lề, ánh mắt của tôi còn gặp phải...
Thằng nhóc địa ngục!
Chỉ có 1 người thôi, không cần hỏi là thằng nhóc nào đâu. Thì cái người ở cùng một nhà, cùng một phòng ngủ, cùng một giường đó.
Tôi nghẹn lời. Nó quay qua gặp tôi cũng nghẹn lời. Cái tay đang đưa lên vái chào bác sĩ Fire liền dừng ngay tại chỗ.
"Abo". Khi tỉnh táo, nó liền hạ tay xuống, thay vào đó là nhướng mày chọc điên lại.
"Em Karn, anh bác sĩ Fire đang hỏi đó. Trả lời đi. Anh gọi điện tại sao không bắt máy?". Fire cầm lấy tay trái bạn của Krist bằng 2 tay của nó rồi lung lay.
Bệnh nhân - bạn của thằng nhóc quậy đó làm vẻ mặt bất động. Ánh mắt vô cảm hoàn toàn giống như người không quen biết. Hỏi cái gì cũng không chịu trả lời. Tôi nghĩ bạn tôi có phải nó làm việc nặng tới nỗi căng thẳng quá mức không vậy? Tự nhiên đi bắt chuyện với thằng nhóc như vậy mặc dù có vẻ như em nó không chịu nói gì hết.
"Anh Fire, hôm nay em dẫn thằng sloth tới bỏ bột. Lát phải đi tiếp ạ.". Câu nói lịch sự với dáng vẻ thân thiện mà tôi chưa từng thấy từ thằng nhóc không biết kính trọng người lớn làm cho tôi nghẹn lời lần 2.
"À, vậy Krist có biết rằng điện thoại em Karn bị gì không? Anh gọi điện thoại thì không bắt máy. Tuần trước lúc chở tới căn hộ của Krist vẫn còn tốt mà.". Tới mức từng chở nhau tới căn hộ luôn hả?
Krist há hốc mồm nhìn qua lại giữa mặt bạn mình và mặt bạn tôi, trước khi nói chuyện gì đó với nhau mà tôi và Fire không hiểu.
"Thỏ! Đây là thỏ hả, Karn?"
"Ừ"
"Thiệt hả trời? Tao tưởng là mày... À, anh bác sĩ Fire bỏ bột đi thì hơn ạ. Hôm nay thằng sloth nó không cao hứng cho lắm.". Krist nhìn vào mắt bạn của mình rồi đổi chủ đề.
Tôi không muốn phản đối gì đâu, nhưng sao nó biết được rằng bạn nó đang cao hứng hay không? Tôi thấy thấy chỉ có một sắc mặt duy nhất là bất động và bất động. À, có ngáo ngáo giống con nít nữa.
Hèn gì, thằng Fire lại để tâm nhiều. Đúng là dáng vẻ giống như con nít.
"Ừ, được thôi. Nhưng sau đó, em Karn có đi đâu không?". Bác sĩ Fire vẫn chưa dừng sự cố gắng cho việc nói chuyện với em nó, mặc dù em Karn của nó không chịu đáp lại câu nào.
Hai y tá vào giúp chuẩn bị dụng cụ cho việc bỏ bột. Fire đành phải dừng việc tra hỏi chuyện riêng tư của bệnh nhân rồi làm nhiệm vụ bác sĩ trước. Phòng khám có kích cỡ không quá lớn sẵn rồi nên càng có vẻ nhỏ hơn nữa với số lượng 5, 6 người.
"Cậu đi ra đứng ở đây đi. Chỗ đó vướng víu người ta làm việc.". Tôi nhìn người đang ngồi nhìn mặt thằng bác sĩ Fire không rời mắt ở trong phòng.
Nó quay qua nhìn tôi giống như định cãi nhưng tôi truyền ánh mắt về phía giường khám đang bận bịu. Thế là thằng nhóc quậy đành phải nhún vai rồi đi tới bên cạnh tôi ở cửa phòng, nói trong khi ánh mắt vẫn nhìn về phía giường.
"Nói đàng hoàng cũng được mà. Tôi chở bạn tới xem như là người nhà bệnh nhân, đem tiền cho bệnh viện của bác sĩ, có service mind một chút đi."
"Với đứa nhóc không biết phép cư xử, vái tôi mà cũng không vái ấy hả? Tại sao phải có service mind?"
"Chưa từng nghe qua hả? Khách hàng là thượng đế. Phí chữa trị thì đắt ơi là đắt, bệnh nhân sắp trắng tay rồi đây. Mỗi lần tới không phải là ít. Chủ bệnh viện ham tiền mà còn làm vẻ mặt như quỷ sứ nữa. Đem đăng bài lên bêu rếu nên không nhỉ~~?"
"Xin mời. Chỉ một mình cậu không làm cho uy tín của bệnh viện tôi giảm xuống đâu."
"Hừ, tự tin ghê vậy đó."
Tôi không đối đáp lại với giọng điệu chế nhạo đó, chỉ đứng yên nhìn bạn của mình gỡ bột ra khỏi tay bạn của Krist. Sau đó Fire liền đi lấy một chiếc khăn lông nhúng nước ở bồn rửa tay, đi ngược trở lại lau cánh tay vừa mới gỡ bột ra.
Y tá đem các dụng cụ đi cất rồi. Thế nên Krist đi tới chỗ đứa bạn như cũ.
"Chỗ này có đau không Karn?". Thằng bạn tôi hỏi người bệnh nhân đã trưởng thành giống như hỏi đứa trẻ 5, 6 tuổi.
Bạn của Krist lắc đầu.
"Vậy nhấn chỗ này thì sao?"
Bạn của Krist cũng lắc đầu.
Khi vừa kiểm tra cánh tay sau khi bỏ bột ra xong, Fire liền căn dặn chuyện không cho ra sức cánh tay phải quá nhiều trong khoảng thời gian này và một vài chuyện nhỏ nhặt. Krist di chuyển tới dừng lại bên cạnh bạn tôi rồi bắt đầu trêu chọc bạn tôi bằng cả sắc mặt và giọng điệu.
"Ôiiii, bác sĩ ở đây tốt ghê nhỉ. Em từng bó bột ở đây hồi nhỏ, không thấy kiểm tra, làm vệ sinh sạch sẽ giùm, chăm sóc tận tâm như vậy gì hết."
Tôi thấy mắt nó có ánh lạ lùng khi nhìn bạn tôi. Hay là nó thích?
Dáng vẻ nó hào hứng, hơn nữa còn cư xử đàng hoàng với bạn tôi. Mặc dù bình thường thì cãi tôi liên tục, nhưng khi nói chuyện với thằng Fire dáng vẻ của nó lại ngoan ngoãn hơn vậy ta? Hay là nó lì lợm, vô lễ như vậy với một mình tôi?
"Hahahaha, bác sĩ cũng không có tốt bụng với tất cả bệnh nhân đâu Krist."
"Có nghĩa người này là bệnh nhân đặc biệt nhỉ? Bạn em may mắn nhỉ? Có bác sĩ tốt chăm sóc. Bác sĩ tốt bụng bằng anh Fire, chắc kiếm không ra được nữa rồi.". Krist vừa nói vừa cười lớn.
Mà tại sao lông mày tôi giật giật vậy ta? Giống như bị thằng nhóc quậy nó chửi xéo bởi vì nó liếc mắt về phía tôi một chút. Định trách tôi là bác sĩ không tốt chứ gì.
"Nếu vậy cho bác sĩ chăm sóc bệnh nhân tiếp đi. Chiều nay em Karn có đi đâu không?". Fire nó quay trực tiếp về phía bệnh nhân của nó.
Karn gật đầu. Sắc mặt đứa bạn thân của tôi xìu ngay lập tức.
"Đúng lúc tụi em có hẹn đi ăn tiếp sau đây đó ạ. Anh Fire tan làm chưa? Đi chung không?"
"Krist!". Bạn thân của chủ nhân cái tên quay qua nói trầm giọng. Nhưng người nghe lại không thèm quan tâm, vẫn tiếp tục nói chuyện với Fire giống như không nghe thấy.
"Đi chung nhé, anh Fire? Vẫn chưa có người đãi cơm tối nữa. Chỉ có em, thằng Karn, thằng Lann và thằng Ton thôi. Ăn không có nhiều đâu. Anh cũng quen hết mọi người rồi mà."
Tôi chưa từng biết rằng bạn tôi thân với băng của thằng nhóc quậy này tới như vậy. Hèn gì, lần nào tôi cãi nhau với Krist, Fire nó cũng đều bênh vực Krist mặc dù tôi là bạn nó. Phản bội thấy rõ!
"Tính sao đây? Em Karn có muốn anh đi chung hay không? Nếu Karn khó xử thì anh không đi cũng được."
"........Nếu muốn đi thì tùy.". Khi Karn đáp lại, bạn tôi liền mỉm cười tươi ngay lập tức. Người cho phép thì mỉm cười nhạt đáp lại, thế là kỳ này thằng Fire nó mỉm cười tươi hơn nữa.
Đứa bạn này của Krist dáng vẻ đúng là giống con nít thiệt.
Hey, không đúng! Đây không phải lúc nghe tụi này nói chuyện với nhau.
"Fire, quên tao rồi hay sao? Chiều nay tao hẹn với mày trước đó.". Tôi nhanh chóng phản đối trước khi bị đứa bạn bỏ rơi.
"Hẹn cái gì?"
"Đừng có làm cái mặt ngơ ngáo. Thì trước khi vào phòng khám đó. Mày cứ lo mơ màng hay sao vậy? Tao đã nói là tan làm đi ăn cơm với tao chút. Tao có chuyện muốn bàn bạc.". Cái từ "bàn bạc", tôi vô tình liếc mắt sang nhìn cái tên rắc rối một chút.
Krist nhăn mặt lại với tôi. Còn Fire thì nhìn theo ánh mắt của tôi rồi kêu "À..." ngay lập tức.
"Giờ vậy đi. Mày đi chung luôn đi. Đi làm chủ xị đãi cơm tụi nhỏ một chút."
"Hey!". Krist kêu lên giống như định phản đối.
"Được thôi, đãi cũng được. Mắc công có người nào đó cho rằng chủ bệnh viện không có service mind, phí chữa trị đắt rồi đem đi bêu rếu.". Tôi nhún vai chọc điên lại. Nó càng ra vẻ không muốn tôi đi cùng thì tôi càng muốn đi. Thấy người ta bực bội thì tôi thật sự cảm thấy thoải mái.
"Không được! Abo đi làm cái gì? Tôi không có mời."
"Đâu phải quán ăn của cậu đâu, tại sao tôi lại không đi được? Tôi có việc phải nói chuyện với bạn. Nếu cậu mời thằng Fire đi thì tôi cũng sẽ đi cùng."
"Nhưng mà..."
"Được rồi mà, Krist. Cho thằng Sing đi chung đi. Toàn là người nhà không mà. Dù sao thì nó cũng là chồng tương lai mà, không phải sao?"
"Thằng Fire kia! / Anh bác sĩ Fire!". Tôi và thằng quậy hét vào mặt người nói cùng một lúc.
Biết là nó có ý tốt, không muốn tụi tôi cãi nhau. Nhưng từ đó là từ cấm kỵ. Giống như đem dầu đổ vào lửa vậy đó, thằng bạn nghiệp chướng.
**************************************
{ = Fire = }
"Tao vừa mới biết là mày thân thiết với bạn của thằng nhóc quậy đó tới như vậy.". Singto nó quay qua hỏi trong khi chúng tôi đi theo Krist và Karn bước vào quán ăn mà tụi nhóc hẹn với 2 đứa bạn còn lại.
"Cũng thân đó. Tao từng nói là đám nhóc này nói chuyện khá là vui. Ở chung thì cảm thấy giống như trở lại thời thanh niên lần nữa vậy."
"Đặc biệt là em Karn gì đó của mày ấy hả?"
"À... Em Karn dễ thương đó mày. Dù cho ít nói nhưng em ấy không có kiêu căng. Em ấy chỉ không quen với người lạ mặt. Mày đừng đi nói gì em ấy đó."
"Mày thích?"
"Cũng