{ = Tonnam = }
"Chịu ló đầu ra rồi hả, thằng sloth gian manh?". Tiếng của Krist làm cho tôi ngẩng mặt lên từ chồng sách ngập đầu tới nỗi không nhìn thấy gì và gật đầu chào hỏi người mới tới.
Sloth gian manh của Krist xử anh bác sĩ Fire rát lắm, tôi bêu hết hồi hôm trước rồi. Thế nên Krist nó làm mọi cách để cho nó chịu ra gặp bọn tôi ở căn hộ của Lann cho bằng được.
Khi tiếng chuông trước phòng vang lên, thay vì chủ nhân căn phòng như Lann là người đi mở, Krist lại chạy ào đi giống như đây là phòng mình. Còn chủ nhân căn phòng thì tiếp tục ngồi yên chìm trong chồng bài vở giống như người mất hồn.
Đây là nguyên nhân làm cho chúng tôi tụ tập ở căn hộ của Lann. Là nguyên nhân làm cho Karn chịu tới đối mặt với bạn bè. Không phải bởi vì báo cáo...
Mà là bởi vì Lann.
Tuần trước nó mất tích liên lạc không được mấy ngày. Khi quay lại đi học thì nó vào lớp lúc giảng viên vào, khi tan thì đi về trước, nói là không khỏe, không chịu cho ai chở về, không chịu nói chuyện với ai. Sau đó nó mất tích, liên lạc không được thêm đợt nữa cùng lúc chúng tôi không có tiết, Krist bệnh và liên tiếp với thứ Bảy, Chủ nhật nữa. Khi tới thứ Hai thì nó ló mặt ra đi học trở lại, cùng với việc rủ tụi tôi đi làm báo cáo ở phòng của nó như bạn thấy đó.
Ngồi ra vẻ như đánh chữ bài báo cáo nhưng ngón tay không nhúc nhích. Mắt nhìn chằm chằm cuốn sách nhưng mơ màng xuyên qua cuốn sách rồi. Đôi khi chỉ gọi nhỏ nó cũng hết hồn. Hôm nay ở trường thì nó cũng tới kiểu cũ, giảng viên vào rồi thì nó mới ló mặt ra, xong rồi thì gấp rút rủ tụi tôi đi ra khỏi trường ngay lập tức. Mắt nó nhìn trái nhìn phải giống như sợ gặp phải ai đó.
"Nghỉ vụ báo cáo trước đi thấy được không? Còn một chút nữa thôi là xong rồi. Để tối nay tao ngồi luyện phần còn lại và đóng cuốn cho cũng được.". Tôi xung phong bởi vì bộ dạng của Lann tệ cực kỳ.
"Ờ, cũng tốt. Nghỉ ngơi đi. Thằng Karn tới rồi, đủ đại biểu họp. Nói chuyện với nhau chút đi Lann. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với mày?". Krist nhìn chằm chằm Lann.
"Không có gì. Nếu tụi mày không làm báo cáo thì tao đi nghỉ trước nhé. Đau đầu."
"Khoan, Lann. Mày đừng có mà trốn. Quay lại đây ngồi. Nói tao nghe rằng tuần trước đã xảy ra chuyện gì với mày?". Krist kéo tay Lann lại, đẩy về ngồi chỗ cũ. 3 người chúng tôi nhìn kiểu dùng ánh mắt gây áp lực với nó.
Thật ra cũng không muốn làm như vậy đâu, nhưng bạn bè với nhau thì phải giúp nhau giải quyết vấn đề, đúng không? Nó làm vẻ mặt giống như người bị linh hồn thù hận săn đuổi vậy. Đi đâu cũng ra vẻ giống như người e sợ. Rồi tụi tôi ngồi nhìn nó, sao mà không lo lắng cho được?
"Tao bệnh, chỉ vậy thôi."
"Nhưng tao tới tìm mày ở phòng, nhân viên ở dưới nói rằng mày không có về căn hộ vào đêm mày mất tích."
"Tao về nhà ngủ với mẹ. Người không khỏe thì không muốn ở một mình chắc rồi."
"Không đúng. Nếu mày bệnh, bình thường sẽ gọi điện cho tụi tao để tới ở bầu bạn. Không đời nào mày sẽ về ngôi nhà đó, Lann. Mày thấy sừng trên đầu tụi tao hay sao? Hay là thật ra chúng ta không phải là bạn bè với nhau, chỉ chơi với nhau bởi vì chuyện học mà thôi?"
Krist nổi giận, nhưng nó vẫn cắn răng kiềm giọng lại để không hét lên. Nó là người thương bạn bè lắm, không có gì lạ khi mà nó vặn hỏi Lann vậy đâu. Mỗi khi có gì liên quan tới chuyện của bạn bè, nó là người đầu tiên chưa bao giờ lưỡng lự để nhảy vào giúp và bản thân nó cũng chưa từng có bí mật với tụi tôi.
"Không phải, tao không có nghĩ như vậy... Nhưng tao không biết nên bắt đầu thế nào, để tới khi tao sẵn sàng..."
"Vết ở trên tay mày là ai làm?". Lann vẫn chưa nói xong, thằng sloth lẹ mắt đã chen vào trước.
Chết tiệt thật! Tôi và Krist ở với Lann từ sáng, không có để ý rằng nó có vết đỏ đỏ lộ ra khỏi tay áo một chút. Sao mày thấy được vậy? Thật sự chỉ có một chút. Nếu như không tập trung nhìn thì không thấy đâu.
"Vết gì vậy?". Krist xông tới đem tay áo xắn lên.
Kỳ này rõ ràng luôn. Vết bàn tay cùng với 5 ngón tay đủ luôn. Nó giống như vết bóp chặt đã phai đi nhiều rồi, nhiền tới mức gần như không nhìn thấy, nhưng vẫn thấy.
"Lann!". Tôi cũng nhích tới xem. Nó vùng vẫy định trốn nhưng tôi nắm lấy cánh tay còn lại, Krist thì nắm chặt cánh tay bên kia. Karn tiến tới cởi nút áo nó ra.
Lann cố gắng vùng vẫy, nhưng không có la lối om sòm. Nếu ai thấy tình trạng này, chắc sẽ nghĩ rằng 3 người tụi tôi hội đồng cưỡng bức nó, nhưng không phải. Tụi tôi là con trai, dù cho thuộc loại người học hành nhưng cũng có sự đen tối trộn lẫn vào, đặc biệt là người lăng nhăng như thằng Krist. Thấy 1 vết thôi là biết rằng nhất định có chuyện gì đó.
"Mẹ kiếp! Ai làm với mày như vậy, Lann? Nói tao nghe, ai làm mày?". Krist kêu lên tới mức suýt nữa là hét khi thấy bộ dạng đứa bạn của mình.
Vết đỏ mờ nhạt đầy trên làn da dưới lớp quần áo của nó, suýt nữa đã phai hết rồi nhưng cũng đủ nhìn ra là có cả vết cắn, vết hôn và cả vết bàn tay. Phần lộ ra khỏi quần áo là làn da khác màu với làn da bên trong, có nghĩa là nó đã đánh phấn nền nhỉ? Nào là lúc tôi nắm lấy cổ tay nó rồi nó nhăn mặt nữa.
Tôi nắm lấy cổ tay đứa bạn để xem kỹ càng lần nữa.
"Khốn kiếp! Cổ tay mày, Lann. Bầm tới mức này luôn hả?"
"Ai?". Karn hỏi ngắn gọn nhưng ánh mắt của nó đáng sợ lắm. Không cần nói cũng biết rằng Lann đã bị cái gì.
"Thằng Tinn... Thằng Tinn phải không, Lann?". Tôi kêu lên. Người đầu tiên mà tôi nghĩ ra được là người mà Jins từng cảnh báo vào ngày trời mưa hôm đó và là người cuối cùng mà chúng tôi thấy ở cạnh Lann trước khi nó có thái độ lạ đi, trước khi nó không liên lạc với chúng tôi được.
Nghiệp chướng! Tôi cảnh báo nó quá trễ. Tại sao tôi chưa từng nghi ngờ chứ? Thái độ của nó giống như người đang sợ cái gì đó. Nó không muốn ở trong khoa lâu, nhìn xung quanh một cách e sợ.
Khi tôi nói tên thằng nghiệp chướng đó, Lann liền giật mình, mặt tái nhợt.
"Thằng Tinn gì vậy? Thầy Tinn ấy hả?". Krist quay qua vặn hỏi tôi.
"Ờ, hôm đó... Chết tiệt! Lann, tao đáng lẽ nên cảnh báo mày. Tao gọi điện định báo mày nhưng mày không bắt máy. Tại sao tao chưa từng nghĩ tới, kiếm cách làm gì đó sớm hơn như vậy chứ? Tao tưởng đâu thằng Jins nó nói không nghiêm túc nữa chứ.". Tôi cảm thấy tội lỗi, cảm thấy tội lỗi muốn chết.
"Mày nói lại đàng hoàng trước đã, Ton. Rốt cuộc là chuyện gì? Tao không hiểu. Liên quan gì tới thầy Tinn?"
"Ngày mà tụi mình tách ra, tao đi chơi game với tụi thằng Jins, nó kêu tao cảnh báo thằng Lann rằng thằng nghiệp chướng đó thích sàm sỡ sinh viên. Nhưng thằng Jins nó chỉ từng nghe thấy người ta kể lại, không có chứng cứ, thế nên tao không có cảnh báo thằng Lann một cách nghiêm túc rồi tao quên luôn. Tao xin lỗi, Lann! Tao xin lỗi!". Tôi tiến tới nắm lấy tay đứa bạn, lung lay nhè nhẹ.
"Không, Ton. Không liên quan tới mày. Không phải lỗi của mày.". Lann nói với giọng thều thào giống như người hấp hối sắp chết.
Có nghĩa là thật sự là thằng nghiệp chướng đó.
"Nó cưỡng bức mày hả, Lann? Nói tao nghe. Tao sẽ đi đập nó cho. Nó cưỡng bức mày phải không?". Krist đẩy tôi ra, nắm lấy 2 vai Lann rồi lung lay hết sức.
Lann tránh ánh mắt của Krist rồi không chịu nói gì nữa. Nước mắt nó chảy ra từ đôi mắt đen tuyền. Không hề ỉ ôi, không hề ầm ĩ, nhưng thật sự làm cho tôi nhói lòng. Lann lúc nào cũng mạnh mẽ. Ngay cả khi ba mẹ nó ly dị nhau, nó vẫn có thể làm như không có gì được.
**************************************
Sau đó Lann không có kể gì cho tụi tôi nghe. Nhưng nhìn từ thái độ của nó, chắc chắn là có liên quan tới thầy Tinn. Krist cố gắng ở lại bầu bạn với Lann như đã bàn với nhau lúc đầu. Khi vỡ chuyện ra thì Lann xin được ở một mình. Lúc đầu Krist không chịu, nhưng Abo của nó gọi điện nói rằng có người tới phòng tìm, thế là phải đi về.
Còn tôi và Karn cũng bị chủ nhân căn phòng cầu xin kêu đi về trước, thế là phải rút quân ra.
*RRRRRrrrrrr*
"Alô!". Tôi về tới phòng ngồi căng thẳng không biết đã bao lâu rồi thì điện thoại reo lên. Không hề nhìn thấy rằng bây giờ xung quanh đã tối mịt nữa là. Tôi ngồi mơ màng cho tới khi trời tối, đèn cũng không mở luôn hả?
[Ton, đi uống rượu không? Quán cũ. Tao tới đón.]. À, ra là thằng trùm party. Tôi bắt máy mà không có nhìn nữa.
"Thôi, không có hứng. Mày đi đi.". Tôi rót vào giọng chán nản. Rủ gì mà 1 tuần tới 7 ngày như vậy chứ? Gan tao muốn xơ, thận tao sắp hư rồi đây này.
[Bị gì vậy? Giọng chán chán. Tới gặp tao chút đi. Tao muốn mày tới.]
"Sợ say rồi không có người lái xe cho mày hay sao? Cho thằng chết tiệt Bom lôi về, không thì taxi đi vậy. Tao không phải tài xế của mày.". Bình thường tôi cao hứng, vui vẻ, chịu nó hết mọi thứ. Nhưng hôm nay, bạn thân tôi có chuyện tới như vậy, tôi không vui tươi, thân thiện với mọi người nổi.
[Mày có giận gì tao không vậy? Tao chưa từng xem mày là tài xế đâu đó. Tao chỉ muốn thấy mặt vợ.]
"Ngưng giỡn như vậy đi, được không? Tao không thấy hài. Thôi nhé.". Không thèm nghe thằng Jins định nói gì tiếp, tôi đã nhấn cúp máy luôn. Nếu không có phiền muộn tới như vậy, chắc tôi đã chịu kẻ tung người hứng với nó rồi.
Jins gọi điện thêm nhiều cuộc, tôi không bắt cuộc nào. Nhưng tôi bắt máy cuộc gọi của Krist, người vừa mới tách nhau ra để nói chuyện về Lann, về thằng nghiệp chướng kia một lúc rồi cúp máy.
*Păng* *Păng* *Păng* *Păng* *Păng* *Păng*
Ai vậy? Tiếng gõ cửa phòng có vẻ khá mạnh. Dạo này tôi ở một mình bởi vì Tarn - em gái tôi nghỉ hết học kỳ nên về nhà lớn ở, có xe đưa đón đi học thêm. Mãi cho tới khi quay lại chắc cũng phải lúc bắt đầu học kỳ. Và Tarn cũng không đập cửa liên tục tới vậy đâu, bởi vì nó có chìa khóa phòng.
"Vâng, vâng!". Tôi la lên đáp lại tiếng đập cửa. Hay đó là Krist? Có vẻ nó khá là bực bội chuyện của Lann. Có thể là không có người giải tỏa, thế nên tới chửi thằng nghiệp chướng kia với tôi cho thỏa mãn phải không?
"Mày bị cái mẹ gì vậy, Ton?". Không, không phải Krist, mà là người mà tôi không bắt máy nó tận chục cuộc.
"Mày mới là bị cái mẹ gì? Gọi điện gì mà lắm vậy? Muốn đi party gì của mày thì cứ đi đi."
"Có dỗi gì tao không vậy? Hay là không muốn tao uống rượu? Mày phàn nàn dạo này tao không học bài đây mà. Nếu không muốn tao đi thì tao không đi cũng được."
"Không phải. Tao có chuyện để nghĩ một chút, không có liên quan quái gì tới mày hết."
"Chuyện gì? Cho tao vào chút đi. Định cho tao đứng nói chuyện với mày tới khi chuột rút luôn hay sao?"
"Lúc đứng uống rượu 4, 5 tiếng đồng hồ mày còn đứng được.". Tôi nói nhưng cũng đi xa ra khỏi cửa cho nó tự mình vào.
"Nó không giống nhau. Cái đó nó đã. Đây rượu cũng không có, còn im lặng như nghĩa địa nữa.". Nó đi tới buông người ngồi chen chúc với tôi ở chỗ ghế salon.
"........."
"Ơ? Im lặng? Cho tao vào rồi im. Bị gì vậy ạ?"
"Haizzzz... Rốt cuộc mày tới làm gì ở đây? Sao nói là định đi uống rượu mà? Nhanh đi đi. Tao mệt, tao muốn nghỉ.". Tôi hất cái tay đang bận rộn với việc vò đầu tôi không ngừng nghỉ của thằng Jins ra.
Nó ghẹo gan. Tôi hất bên này thì trốn qua bên kia vò đầu tôi nữa. Cuối cùng phải kéo tay nó lại nắm lấy, đúng phiền phức.
"Mày căng thẳng chuyện gì vậy Ton? Lông mày chau lại hết rồi kìa."
"Không có gì mà. Đi nhanh đi."
"Tarn đâu?". Jins không chịu đứng dậy đi cho rồi và còn đổi chủ đề qua hỏi về em gái tôi. Nó là người duy nhất trong nhóm bạn của tôi đã được gặp mặt em gái tôi. Ngay cả tụi thằng Krist còn chưa từng gặp nữa kìa. Bởi vì thằng Jins nó thường hay đưa tôi về phòng lúc tôi say, đôi khi ở lại qua đêm.
"Về nhà. Quay lại đây lúc bắt đầu học kỳ. Hỏi làm gì? Định ngủ ở đây hả?"
"Ừ, thấy mày căng thẳng. Tao ở lại bầu bạn thì hơn."
Tôi không đáp lại, không có từ chối. Thật ra không thèm quan tâm nó nữa kìa. Krist vẫn gửi tin nhắn nhắc lại chuyện đã bàn với nhau, thế nên tôi chat với nó trong im lặng. Cảm thấy bản thân có phần lỗi lớn vì đã không kịp cảnh báo Lann.
Thấy bộ dạng nó rồi thì tôi trống rỗng, không suy nghĩ được gì hết.
"Jins". Chat với Krist xong, tôi quay về phía người ngồi im lặng bên cạnh.
"Nói. Mày sẵn sàng kể cho tao nghe rồi hả?"
"Không muốn kể cho lắm. Lần trước tao lỡ miệng kể chuyện thằng Krist cho mày nghe, mày lại đi nói với nó. Tao suýt nữa bị nó đạp cho."
"Cái đó là tao muốn chọc nó thôi. Chuyện đâu có gì bí mật đâu. Và tao cũng chỉ hỏi nó nhẹ nhàng thôi, đâu có phát thanh đi nói với ai. Tao nhìn có vẻ không tin tưởng được tới mức đó luôn hả?"
"Không phải. Đây là chuyện lớn lắm đó, Jins. Tao không dám chắc rằng mày sẽ không say rồi lỡ miệng.". Thật ra tôi rất lo lắng, nhưng Krist nó nói rằng dù sao cũng phải để cho Jins giúp, mặc dù tôi và Krist vẫn chưa hỏi Lann rằng tụi tôi có thể kể chuyện này cho người khác nghe được hay không.
Không phải là không tin tưởng nó nhé. Nó thường xuyên say lắm, không biết hôm nào nó sẽ lỡ miệng nói với bạn nó. Dù Jins cũng là bạn đi chăng nữa, nhưng chúng tôi không có ở chung một nhóm.
"Dù say, tao cũng chưa từng mất tỉnh táo lần nào. Như chuyện thằng Krist, tao có từng đem đi kể cho ai nghe chưa?". Jins nói nghiêm túc. Nó bóp chặt bàn tay tôi.
Ờ, quên mất rằng bản thân đang nắm tay nó để ngăn nó giỡn đầu mình.
"Kệ đi, dù sao cũng phải kể bởi vì tụi tao cần mày giúp một việc.". Tôi nói cùng lúc rút tay ra khỏi tay nó. Jins nhìn rồi chau mày, làm cái mặt giống như muốn mắng rằng mày rút tay ra làm gì, nhưng bởi vì thấy tôi đang căng thẳng, thế nên nó không giỡn tiếp.
"Nói đi. Tao giúp mày được hết mọi chuyện. Dù sao tao cũng là người yêu mày mà.". Muốn vỗ đầu nó một cái cho chúi xuống đất ghê. Hồi nãy vừa mới khen trong lòng rằng may mà nó không giỡn, giờ lại giỡn nữa. Nhưng thôi kệ đi, tôi lười diễn trò với nó, vào chuyện chính luôn thì hơn.
"Cảm ơn. Mày nghe rồi đừng hết hồn nhé. Thằng Lann đó... Chuyện mà mày cảnh báo trước đó là thật, chuyện thằng khốn đó..."
Thằng Jins sốc. Đôi mắt hí của nó trợn to còn hơn trứng vịt nữa.
"Mẹ kiếp, thằng Tinn ấy hả? Nó... nó..."
"Thằng khốn đó nó sàm sỡ thằng Lann, ngày mà mày cảnh báo tao đó. Tối đó tao thử gọi điện cho nó nhưng nó không bắt máy, tưởng đâu nó sẽ gọi lại rồi chơi game với tụi mày tiếp tới nỗi quên luôn. Buổi sáng nó gửi tin nhắn tới nói rằng sẽ liên lạc lại sau nhưng rồi mất tích. 2 ngày sau nó đi học với dáng vẻ lạ lùng, tao cũng không để ý. Cho tới ngày hôm nay ở khoa, dáng vẻ của nó giống như sợ gặp phải ai đó, nhìn trái nhìn phải rồi rủ về ngay khi học xong... Và lúc ở trong phòng, thằng Karn thấy vết trên người nó."
"Vết? Nó làm gì thằng Lann? Mày có hỏi nó rằng đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Tụi tao hỏi rồi, nó không chịu trả lời cái gì hết. Khi tao nhắc tới chuyện thằng Tinn thì nó tái mặt run rẩy, không phủ nhận, cứ khóc. Jins, mày phải nhìn thấy bạn tao. Tao nghĩ thằng khốn kiếp đó nhất định đã làm trên mức sàm sỡ. Là tao... Là tao sai vì đã không tin mày. Mày kêu tao đi cảnh báo thằng Lann, tao lại không cố gắng nhiều hơn như vậy. Tao biết chuyện lúc đã trễ và không giúp bạn bè được. Jins, tao sắp điên rồi.". Có thể tôi có vẻ không nghiêm túc nhất nhóm, nhưng không có nghĩa là tôi thương bạn ít hơn ai, chỉ không thể hiện ra bằng thằng Krist mà thôi.
"Bình tĩnh, Ton. Mày không sai đâu. Mày không biết. Lúc đó là tao không chắc chắn. Nếu mày muốn đổ lỗi cho ai thì mày đổ cho tao đi. Đáng lẽ tao nên nói lúc ở nhà ăn luôn cho rồi.". Jins kéo vai tôi tới ôm nới nới. Tôi quá căng thẳng nên tựa đầu vào vai nó, cứ nhắm mắt im lặng như vậy.
Jins nó vuốt lưng, vuốt vai để an ủi. Nhưng một lúc sau, tôi cảm thấy có cái gì đó mềm mềm áp vào chỗ thái dương thế nên ngẩng mặt lên. Mặt Jins chỉ cách một khoảng ngắn rồi nó cười dịu dàng với tôi nữa.
"Thằng Jins chết tiệt! Mày làm cái gì vậy?". Tôi lấy tay sờ