{ = Krist = }
Đối với tôi, nó chỉ là sεメ. Tôi nghĩ như vậy và tôi cho rằng có lẽ Abo cũng nghĩ như vậy. Nếu nhìn vào thực tế, tôi không phải người đầu tiên của anh ấy và anh ấy cũng không phải người đầu tiên của tôi.
Nó không phải là tình yêu.
Không có điều gì liên hệ với tình yêu. Mọi thứ xảy ra chỉ là chuyện mà chúng tôi không cố ý. Lần đầu là sự tình cờ, tôi bị bỏ thuốc và đúng lúc anh ấy có mặt ở đó. Còn lần thứ 2, chỉ là bầu không khí dẫn dắt.
Giữa không gian lãng mạn như vậy, chỉ ở riêng 2 người với nhau như vậy, không đời nào người đã từng quan hệ với nhau 1 lần có thể kiềm lòng được đâu. Không phải vì đó là tôi, mà dù là ai cũng không khác gì. Tôi cho rằng Abo nghĩ như vậy.
Chúng tôi về Bangkok, mọi thứ quay lại như cũ. Người làm bác sĩ bận rộn công việc như cũ tới nỗi gần như không có về phòng, hay có về cũng chưa từng gặp mặt nhau. Tôi cũng bận rộn với việc báo cáo và bài kiểm tra sắp tới. Đôi khi trốn đi học nhóm hay làm báo cáo rồi thỉnh thoảng ngủ lại với Lann, ngủ lại với Ton.
Việc từng làm như trước chỉ có việc để lại thức ăn trong bếp mà thôi, ăn hay không thì tùy. Nếu tôi về mà vẫn còn đĩa thức ăn thì chỉ cần đổi sang đồ ăn mới giùm và dán tờ ghi chú lại thôi.
Tôi biết là anh ấy làm việc không theo giờ giấc. Đôi khi vào bệnh viện mà không hề tan ca liên tục 3 ngày cũng đã từng.
Anh ấy có số của tôi, tôi có số của anh ấy, nhưng chúng tôi chưa từng gọi cho nhau.
Đã 2 tuần từ lúc quay về từ đảo. 2 tuần chưa từng gặp mặt nhau.
"Biết rồi mà anh, cứ hối hoài. Dạo này em sắp thi, không biết hay sao vậy?". Tôi nói chuyện điện thoại cùng lúc mặc cái áo khoác ưa thích, lấy đồ cần thiết như bóp tiền bỏ vào túi quần jeans màu nhạt và rách gần hết theo thời trang, cầm chìa khóa và keycard trong tay thẳng tiến về phía thang máy mà nó được ví như cửa phòng để mang giày.
[Giúp nhau chút đi. Biết là dạo này mày không muốn quay lại đua nữa, nhưng hôm nay thật sự thiếu người. Thằng Rop tối qua nó đi gây sự, nằm bó bột gần chết ở trong bệnh viện rồi. Tao không biết nên cho ai đua thay, hủy bỏ thì thiệt hại tới mấy triệu luôn đó.]. Tiếng anh Saifah than vãn trong điện thoại.
Cùng với tiếng thang máy vang lên và cánh cửa mở ra, dù tôi vẫn chưa nhấn thang máy.
Chủ nhân căn phòng còn lại bước ra và khựng lại khi thấy tôi đứng tại đó. Tôi gật đầu chào hỏi nhưng miệng vẫn nói chuyện với anh Saifah tiếp.
"Giá em cao lắm đó. Nếu không trả 200,000 cùng tiền đặt cược thì đi kiếm người khác đi."
(~ 140 triệu VNĐ)
[Mày tính toán chia li gì mà lắm vậy? Nhà giàu muốn chết. Tao là anh mày, giúp bấy nhiêu không được hay sao?]
"Thì đang gấp rút đi ra đó giùm rồi đây này. Không nể mặt anh thì em không có đi thay đâu đó. Ngày mai có kiểm tra vấn đáp đó, thằng Lann mà biết thì nó lấy dao cắt cổ gϊếŧ em chết chắc luôn."
[Không biết đâu. Tao đòi toàn bộ ơn nghĩa từ mày lần này luôn đó, mau tới trong vòng 10 phút. 20 phút nữa bắt đầu đua rồi.]
"Con khỉ thì có, anh Saifah! Đây là Bangkok đó, làm sao mà tới được trường đua trong vòng 10 phút? Đem cánh cửa của Đôrêmon cho em luôn đi. Đang gấp rút đây, một hồi lật xe chết bà trước khi đua cho anh bây giờ. Cái thằng cha Rop này sao lại nhập viện hôm nay vậy chứ!". Phàn nàn thì cũng không làm gì được. Tôi đi vào trong thang máy đang mở từ việc đúng lúc Abo lên phòng.
[Ờ, đua chỉ không bao nhiêu phút, đua xong thì mày về có thể về luôn, không cần phải đợi gì. Tiền thù lao, tiền đặt cược tao chuyển qua sau. Để cho ngài ham học có thể quay về đọc sách ôn thi ạ.]. Còn nói móc tao nữa.
"Đây là lời nói của người muốn sự giúp đỡ sao? Kệ đi. Em kiểm tra lúc 10 giờ sáng lận, xem như là kiếm tiền ăn vặt đi vậy."
[Ăn vặt cha già mày mỗi lần gần nửa triệu hay sao?]. Thì rồi sao? Đã nói là cho em đua thì tiền thù lao phải nhiều. Nói lại bao nhiêu lần rồi, tự mình gọi tới mà.
(500 000 baht ~ 350 triệu VNĐ)
Tiền thù lao cao bởi vì người như tôi chưa từng đua thua ai hết đó mà.
"Em giàu mà. Tiền không bao nhiêu trăm nghìn, em không có quan tâm đâu. Nghĩ cho anh thôi đó. Rồi hôm nay có ai ra đua vậy?". Mà tại sao cánh cửa thang máy không đóng lại nhỉ?
[Thằng Hin, đối thủ của mày đó.]
"Nghiệp chướng! Vậy mà không nói sớm. Nếu là thằng nghiệp chướng đó đua, em không lấy baht nào cũng được. Đổi sang cho nó lạy dưới chân em được không? Lần trước nó giở trò làm xe em bị lật, anh không chịu xử lý gì hết. Em phải sơn màu lại hết cả xe, tiền đặt cược không đáng tiền làm mới xe nữa.". Ngày mai thân người tao có đủ 32 cơ quan để đi thi không đây? Cái thằng khốn nạn này thích gian lận nữa.
[Mày 3 tuổi hay sao? Ghét nhau thì tự mà giải quyết với nhau đi chứ, đâu phải cứ đánh nhau rồi chạy tới mách tao. Mặt tao giống giáo viên mẫu giáo hay sao?]. Tại sao anh ghẹo gan quá vậy?
"Anh có còn cần người đua giùm không vậy, anh Saifah? Miệng chó quá thì đi đào thằng cha Rop từ bệnh viện lên đua giùm đi vậy... Chết tiệt! Tại sao thang máy không chịu xuống ta?"
[Ôi, tao lười nói chuyện với mày. Chỉ còn 8 phút thôi đó Krist. Tới cho kịp.]. Rồi anh ta gây áp lực và cúp máy ngang xương luôn.
"Thằng cha Saifah! 8 phút tao lái hỏa tiễn còn không kịp nữa là. Alô! Alô! Alô!". Tôi thở dài bực bội, cất điện thoại vào túi rồi nhấn đóng thang máy với sự gấp gáp.
Nhưng nó không chịu đóng.
"Cậu định đi đâu?". Tiếng Abo vang lên ở trước thang máy. Đã thấy anh ta đang đứng tại đó, nhưng tôi chỉ còn lại 8 phút và bây giờ có lẽ chỉ còn lại 7.
Ra là người hỏi nhấn giữ thang máy lại từ bên ngoài. Hèn gì, làm thế nào thang máy cũng không đóng lại.
"Bỏ tay ra đi, Abo. Tôi gấp."
"Tôi hỏi là cậu định đi đâu?"
"Đi tới trường đua của anh Saifah. Tôi trả lời rồi, bỏ tay ra nhanh lên. Chỉ còn 7 phút thôi, đi không kịp là anh ta xử tôi chết chắc luôn."
"Cậu vẫn còn đua xe nữa hả Krist? Nghe nói ngày mai có kiểm tra mà, không phải sao?"
"Ừ, tôi học bài hết rồi. Chỉ đi nửa tiếng, lát quay về ôn lại cũng được, không hỏng việc học đâu mà."
"Không được. Quay lại vào phòng. Nó nguy hiểm, tôi không cho cậu đi."
"Tôi tự chăm sóc cho mình được mà, Abo. Mẹ còn chưa từng ngăn tôi nữa là.". Tôi gắt giọng, không hài lòng cho lắm. Tự nhiên bị điên cái gì mà ra lệnh này nọ vậy?
"Nhưng bây giờ cậu ở cùng với tôi, tôi là người bảo hộ của cậu. Mẹ cậu nhờ chăm sóc, sao có thể để cho cậu đi đua xe liều lĩnh được chứ? Cậu từng bị lật xe rồi, chắc không nghĩ rằng bản thân may mắn sống sót được hết mọi lần đâu nhỉ?"
"Abo... bỏ tay ra.". Tôi hạ thấp giọng, cố gắng kiểm soát cơn giận của mình.
2 tuần không về, giờ này mà bày đặt nhiều chuyện cái gì?
"Quay lại vào trong, Krist.". Đối phương cũng gây áp lực với tôi bằng giọng trầm thấp và gắt gỏng không kém gì.
"Nó không phải chỉ là chơi cho vui, Abo. Hiểu cho nhau chút đi chứ. Anh ấy không có người đua cho, thằng cha Rop thì đi đánh nhau với thiên hạ bị nhập viện. Nếu tôi không đi, anh ấy sẽ chịu thiệt hại mấy triệu luôn đó. Người đã từng có ơn, sao mà từ chối được?"
"Tiền thiệt hại bao nhiêu? Để tôi trả cho.". Thằng cha bác sĩ khùng này vẫn không bỏ tay ra khỏi thang máy.
"Không phải chỉ là chuyện tiền bạc. Anh ấy tổ chức cuộc đua, anh ấy không có làm chơi chơi. Trong ánh mắt của bác sĩ, có thể nhìn nó có vẻ nhảm nhí. Nhưng đối với người nghiêm túc xem nó như là một nghề, ngoài việc anh ấy mất mặt ra, anh ấy còn mất uy tín nữa. Anh Saifah là mafia, nếu cuộc đua bị hỏng thì đệ nào mà chịu nghe lời? Nào là kẻ thù đang đợi chế nhạo nữa. Bác sĩ muốn thấy tôi gặp rắc rối hay sao?"
"........."
"Mọi lần em có thể nghe lời anh, nhưng lần này em xin. Bỏ tay ra đi, anh Singto."
Bác sĩ im lặng thêm 30 giây. Và đếm từ thời gian tranh cãi nhau, có lẽ tôi chỉ còn 5 phút. Từ chỗ này đi phải tốn thời gian tận 10 phút lận đó. Tôi đổi từ nói chuyện có học thức sang đạp anh ta ra cho trống đường được không vậy?
"Vậy tôi đi cùng.". Trước khi được giơ chân của mình lên, vị bác sĩ bình tĩnh còn hơn tuyết trên đỉnh núi Jungfraujoch liền bước vào trong thang máy lần nữa, làm cho tôi ngớ luôn.
"Đi? Đi đâu?"
"Cậu đang định đi đâu thì tôi đi tới chỗ đó."
"Hey, sao mà đi được? Đó không phải là nơi mà bác sĩ nên đi. Nó vừa nguy hiểm và nếu có ai nhận ra bác sĩ thì sẽ không được hay cho lắm. Trường đua của anh Saifah không phải trường đua F1 như sự kiện đua xe ở Monaco hay mấy cái như vậy đâu đó. Nó lậu và phạm pháp nữa.". Cái mặt gà mờ, ngày qua ngày cứ rục đầu trong bệnh viện sao mà có thể xuất hiện ở nơi như vậy chứ?
"Cậu gấp mà không phải sao?". Người thông minh vẫn là người thông minh. Bác sĩ Abo có lẽ đang dùng cái mốc thời gian đã nghe lén tôi nói chuyện với anh Saifah để gây áp lực. Không trách, không cãi nhưng cũng không chịu thua nhỉ?
"Ờ, tùy ý. Muốn đi thì đi. Nhưng đừng có đi bừa đó, không được ở cách xa tôi đó, hiểu không? Ở đó không khác gì một ổ mafia cho lắm.". Tôi đảo mắt qua lại, cuối cùng cũng chịu thua dẫn Abo đi cùng cho được.
Xem như dẫn bác sĩ đi học hỏi thế giới mới đi vậy.
**************************************
{ = Singto = }
Thay vì sau khi làm việc mệt mỏi, về phòng sẽ được nghỉ ngơi một cách thoải mái, giờ tôi phải ngồi vào chiếc xe đua được gọi là GT chạy với tốc độ quá mức pháp luật cho phép, vượt trái, vượt phải, vượt mọi đèn đỏ như vậy.
Suốt 2 tuần công việc của tôi bận rộn cực kỳ, tới mức hít thở còn gần như không có thời gian. Nào là trực ca, ward round, khám cho bệnh nhân, có 2 ca phẫu thuật nữa. Công việc bác sĩ đã nhiều rồi, còn có công việc điều hành nữa. Bởi vì về từ Trung Quốc liền bị cô Wan kéo đi honeymoon mà không hề vào bệnh viện, thế nên cả tài liệu và cả cuộc họp mới loạn hết cả lên. Mãi cho tới khi thu xếp được cũng làm cho tôi suýt chết.
Quay về mong là được ăn một đĩa cơm trứng chiên lá quế. Rồi trứng chiên đâu? Lá quế đâu? Không hề có.
Chỉ có địa điểm hỗn loạn tột cùng như trường đua có mấy trăm người ngồi đầy khán đài. Tiếng nhạc và tiếng gào thét vang lên ầm ĩ ngay khi chiếc GT màu xanh dương đậm của Krist lái vào. Địa điểm mà tôi chưa từng bước vào bao giờ, chưa từng ngay cả trong suy nghĩ.
Giống như thế giới mới. Tôi từng thấy hình ảnh của trường đua trên tivi hay trong tạp chí. Ở đây không có khác biệt gì cho lắm. Có đường đua bằng đất, không có làn cùng chỗ ngồi cho khác giả được nâng cao lên và những cái loa khổng lồ, bảng điện tử hiện lên thông tin cuộc đua.
Chiếc xe đậu ở đường vào trường đua bên cạnh sân khấu cỡ lớn và chỗ ngồi VIP chỉ có không bao nhiêu người ngồi. Một trong số đó đứng lên, nhảy xuống và đi thẳng tới chỗ chúng tôi.
"Ai?". Tôi quay qua hỏi người lái đang ngồi ở bên cạnh. Người con trai cao to, mặt mủi bảnh bao, có hào quang của người không tốt tỏa ra rõ ràng mà ngay cả đứa trẻ còn biết.
"Anh Saifah, bạn thân anh Beem, là chủ nhân của trường đua này. Không cần thiết thì không cần nhìn vào mắt hắn.". Krist đảo mắt chán chường với người sắp tới chỗ xe chúng tôi trước khi mở cửa bước xuống xe. Thế nên tôi mở ra đứng ở bên cạnh xe theo.
"Mày trễ 5 phút đó, thằng nhóc nghiệp chướng.". Người mà Krist gọi là anh Saifah đi tới gần Krist. Giọng nói đầy uy quyền vang lên giữa những tiếng gào thét.
"Thì tới kịp là được rồi. Còn tận 5 phút mới bắt đầu đua mà, không phải sao? Kẹt xe mà. Lần sau muốn tới nhanh thì gửi người đi dọn đường cho em đi chứ."
"Chọc điên tao hay sao? Đừng tưởng là em thằng Beem, là người thân cận của tao thì tao không dám cho người đi đập mày đó, Krist."
"Ai mà dám thi gan với anh chứ? Em không có quan trọng hóa bản thân tới vậy đâu.". Krist nhún vai không để tâm, nhìn khắp trường đua giống như tìm kiếm cái gì đó.
"Tìm cái gì?". Chắc anh Saifah cũng nhìn thấy như vậy nên chau mày hỏi.
"Thằng nghiệp chướng đó đâu? Thằng Hin đó. Kêu nó tới lạy dưới chân em đi thì chuyện sẽ kết thúc."
"Hahahaha! Mày đúng là thù dai mà. Đi đua với nhau trong đường đua đi. Đừng có đánh nhau trước khi đua làm cho cuộc đua của tao hỏng, không thì tao xử chết cả 2.". Tiếng người nói pha lẫn tiếng cười có thể giống như là đang đùa, nhưng ánh mắt và giọng điệu lại ẩn chứa sự nghiêm túc.
"Haizz, sao nói là người thân cận mà? Gây sự với nó không đáng gì hết. Anh chưa từng bênh vực, em sẽ mách anh Beem, chờ đó."
"Muốn tao bênh vực không? Tới làm em rể tao đi. Kỳ này mày muốn cái gì thì mày cũng sẽ được. Tao sẽ cho thằng Hin tới lạy dưới chân mày cỡ trăm lần. Thằng Fran nó vẫn còn đợi mày đó. Không lâu sau là nó về rồi.". Em rể? Fran?
"Anh vẫn còn hài hước như trước nhỉ? Nó quay về thì liên quan gì tới em?"
"Mày cũng biết rõ là nó yêu mày. Dù tao không ép buộc nhưng vẫn muốn mày làm em tao thật sự đó, Krist."
"Hahahaha! Để cho em ra đi theo nhân quả của em đi. Em không hảo con trai, nói luôn. Nếu còn không ngưng đeo bám chuyện thằng Fran, em sẽ không đua cho nữa.". Krist đẩy ngực anh Saifah ra rồi quay lại mở cửa xe, liếc nhìn tôi lúc này đang đứng ở cửa xe phía bên cạnh ghế lái.
"Lên xe đi, Abo."
"Cậu quen với người nguy hiểm như vậy luôn à?". Vào bên trong xe, tôi hỏi điều mà mình thắc mắc với người bên cạnh.
"Nếu không chõ mũi vào chuyện của hắn thì hắn không có làm gì đâu. Tôi không có thân thiết tới mức đó nữa. Đó là bạn thân của anh Beem. Lúc trước cũng máu nóng theo kiểu tuổi trẻ đó mà, muốn biết muốn thử. Anh Beem là người dạy tôi lái xe đua. Khi thử rồi thì tôi thật sự thích đua luôn, có thể tới dùng trường đua của anh Saifah miễn phí, đua rồi được tiền nữa. Nhưng không có dây dưa tới mức đó đâu, đừng lo."
"Cậu hứa với tôi rằng sẽ đua lần này là lần cuối được không?". Tôi nhìn người ngồi vuốt tóc lên một cách qua loa rồi thở một hơi, cố gắng tập trung tinh thần.
Krist lặng đi một lúc trước khi quay lại nhìn vào mắt. Ánh mắt khó đoán nhìn về phía tôi lần nữa và trả lời câu hỏi bằng câu hỏi.
"Tại sao?"
"Tôi lo."
"Việc đua xe cũng giống như là một sở thích của tôi vậy đó. Nếu bác sĩ đọc sách để giải tỏa căng thẳng, đối với tôi, tôi đua xe cũng để giải tỏa căng thẳng. Giống như mình được giải tỏa cảm xúc của mình bằng tốc độ."
"Tôi không hiểu. Đọc sách nó không có nguy hiểm, nhưng sở thích của cậu, nó nguy hiểm mà Krist.". Tôi nói lại bằng giọng điệu bình thường.
"Muốn thử không, Abo? Thử tiến vào thế giới của tôi, thử buông thả với sự nguy hiểm xem. Có khi Abo sẽ cảm thấy thích đó.". Krist trầm tĩnh nhìn tôi bằng ánh mắt thách thức.
"Cũng muốn tiến vào thế giới của cậu đó. Nhưng tôi không biết đua xe và không có ý định đua xe nữa."
"Vậy có tin tưởng tôi không?"
".........Ừ"
"Nếu vậy thì... mình đi thôi."
"Đi đâu?"
"Đi tới tận cùng của địa ngục... cùng tôi."
Chúng tôi nhìn nhau trong