{ = Fire = }
Thuyền về tới bờ vào lúc cỡ 5 giờ rưỡi sau khi tôi ngủ được nửa tiếng đồng hồ. Em Karn vẫn ngủ say, nên tôi bế xuống khỏi thuyền. Kheng định đi tới giúp nhưng tôi từ chối. Thấy người lái thuyền cà lăm, đỏ mặt thì cũng đủ đoán được rằng chắc tối qua đã biết chúng tôi làm gì với nhau.
Tiếng của chúng tôi cũng không có nhỏ. Thuyền đánh cá tắt động cơ, đậu tại chỗ nữa chứ.
Tôi chỉ mỉm cười một chút rồi nói xin lỗi Kheng, sau đó thì đưa em Karn về phòng nghỉ, tới phòng ngủ của tôi và Singto.
Lúc đầu định đuổi Singto đi ngủ với vợ nó, nhưng phòng ngủ lại trống rỗng. Có nghĩa là không cần tôi đuổi thì tối qua nó cũng đã ngủ ở phòng bên kia rồi nhỉ? Như vậy cũng tốt, tôi định đổi phòng liền luôn. Bây giờ em Karn vẫn bình thường, không bị sốt, nhưng cũng không có nghĩa là thức dậy sẽ không có.
Đặt em Karn ở trên giường xong thì tôi liền đi ra khỏi phòng, tới gõ cửa phòng bên cạnh. Chỉ 2, 3 lần thôi bởi vì ngại. Đợi một lúc sau, Singto mở cửa ra trong bộ dạng chỉ có 1 cái khăn lau mình quấn quanh eo, tóc hơi rối một chút, mặt mũi ngái ngủ nửa tỉnh nửa mơ. Nó thấy là tôi thì liền có vẻ tỉnh táo hơn một chút.
"Xin lỗi vì đã đánh thức. Tao tới lấy quần áo cho em Karn.". Tôi nói thầm nhỏ tiếng.
"Làm lành với nhau rồi?"
"Ừ". Khi có được câu trả lời. Singto liền lùi lại đi về phía giường ngủ, để cửa phòng mở như vậy cho tôi vào.
Krist đang ngủ trên giường. Có cái mền đắp tới hông. Phần trên không có mặc đồ. Đoán từ vết trên người mà nhìn có vẻ hardcore thì chắc là phần dưới không có mặc gì. Có thể nhìn từ bạn thân của tôi, có mỗi cái khăn lau mình thôi, có nghĩa là lúc dậy mở cửa chỉ vừa mới cầm lấy quấn quanh người để cho tôi không bị lẹo mắt thôi.
"Nhìn cái gì? Lấy đồ đi.". Nó nhìn hung tợn về phía tôi rồi nhanh chóng kéo mền cho Krist lên tới tận cổ. Giữ của muốn chết.
Đâu có thích hết mọi đứa con trai đâu. Dù cho em Krist của mày cởi trần thì cũng không có hứng đâu.
"Hừ hừ, mày mạnh bạo nhỉ?". Tôi ghẹo nó một chút. Làn da trắng của Krist đầy vết đỏ. Một số chỗ có vết răng, vết bàn tay nữa.
"Mắt tinh quá vậy. Tao quên mình, bình thường không có như vậy đâu. Đừng chọc đó, một hồi em ấy mắc cỡ."
Không cần để Singto nói tôi cũng biết rằng dữ dằn như Krist, lỡ mà chọc ghẹo thì có mà nằm nói chuyện với san hô ở dưới biển chắc luôn.
Tôi cầm vali của em Karn đặt lên một cái ghế, lấy quần áo ra khỏi tủ rồi bỏ vào vali. Đi vào phòng tắm lấy những món đồ mà tôi đoán có lẽ là của em Karn ra. Em ấy thường hay ngủ lại với tôi, đồ dùng cá nhân tôi cũng nhớ được. Nếu cái nào sai, một hồi em ấy dậy thì sẽ đổi lại với em Krist thôi.
Khi ra khỏi phòng tắm chỉ được nửa bước. Giọng Krist nói ngái ngủ từ trên giường vang lên.
"Abo, đứng ở đó làm gì vậy?"
"Không có gì. Ngủ tiếp đi, bé ngoan. Lát anh tới ngủ cùng."
"Em lạnh."
"Đợt một chút nhé."
"Anh cứ.". Krist di chuyển một phát một, kéo cổ tay Singto về phía giường. Một bên chân nó đặt trên sàn, nhưng bên còn lại thì đặt trên giường. Thằng bạn thân bác sĩ không kịp phản ứng hay kịp nói rằng tôi cũng ở trong phòng, Krist đã nắm lấy cổ rồi kéo đối phương xuống hôn.
Chỉ một lúc sau, thằng bạn thân của tôi đã quên mình, đặt tay sao cho vòng qua người Krist. Đối phương thì nằm lại xuống giường một cách chậm rãi trong khi miệng của 2 người hôn nhau không rời.
"Ưm~". Krist hơi nghiêng cổ một chút cùng lúc rên nhè nhẹ. Tay của bạn tôi bắt đầu vuốt ve thân mình vợ nó rồi.
Chắc là đã quên rằng tôi vẫn còn ở trong phòng nhỉ?
Bởi vì là người có phép cư xử tốt. Tôi nhanh chóng cầm lấy vali của em Karn, rón rén rời khỏi phòng trước khi khóe mắt thấy bạn thân đã cưỡi toàn bộ thân mình lên vợ và trao đổi nụ hôn với nhau tới nỗi âm thanh vang khắp phòng.
Chắc là còn tiếp dài dài, hừ hừ.
Tôi quay lại vào phòng ngủ của mình. Em Karn vẫn ngủ say không biết gì. Thế nên tôi đi chuẩn bị nước vào thau rồi quay ra lau mình cho em Karn, để cho em ấy có thể ngủ thoải mái. Ánh mắt thì vô tình nhìn về phía bức tường chắn ngang giữa phòng tôi và phòng ngủ bên cạnh.
"May là tường dày. Không thì chắc nghe thấy tiếng rồi.". Tôi càm ràm với chính mình. Tiếng của 2 người đó không hề lọt ra cho nghe thấy gì hết.
Hay là tôi nghĩ sai?
*Kực* *Kực* *Kực* *Kực*
Vâng, tiếng rên thì không nghe thấy.
Nhưng tiếng giường rung đập vào tường kìa.
Nghe rất là rõ.
**************************************
Gần cả ngày tôi dành thời gian chỉ ở trong phòng ngủ. Xuống khỏi thuyền thì tôi nằm trông chừng Karn, cũng ngủ được một giấc. Chỉ không bao nhiêu tiếng đồng hồ đã dậy. Em Karn thì vẫn chưa chịu dậy. Không biết những người khác đang làm gì, không có ra ngoài xem. Nhưng nghe thấy tiếng Tonnam và Jins bên ngoài, có vẻ định đi chơi ngoài biển.
May là em Karn không có bị sốt. Em ấy thức dậy lúc gần 12 giờ trưa. Tôi đi ra lấy cơm ở nhà bếp rồi cho uống thuốc giảm đau, đưa em ấy đi tắm nước ấm đã được chuẩn bị sẵn. Ngâm mình với nhau một lúc lâu. Em ấy đỏ mặt đỏ mình, không chịu nhìn vào mắt tôi gì hết. Không biết là do nước nóng hay là do mắc cỡ khi mà mối quan hệ của chúng tôi phát triển thêm mấy bước nữa.
Mãi cho tới khi chúng tôi đông đủ thì cũng gần 3 giờ chiều rồi.
Em Karn đã đỡ hơn từ tình trạng đau nhức thân người rồi, nhưng phải đi chầm chậm về phía bạn bè ở dưới, nhận lấy ánh mắt chọc ghẹo từ mọi người và truyền ánh mắt hung tợn lại tới nỗi không có ai dám chọc ghẹo gì hết.
Lúc ở cạnh tôi thì hết xấu hổ rồi lại xấu hổ. Một ngày nào đó, liệu em ấy có dọa tôi như vậy không ta? Chỉ hơi lạnh tỏa ra từ thân người thôi thì tôi đã sợ lắm rồi.
Cho xin đơn đăng ký gia nhập câu lạc bộ sợ vợ được rồi đó.
**************************************
{ = Singto = }
"Chơi game với nhau đi, chơi game với nhau đi, chơi game với nhau đi.". Khi Karn và Fire đi xuống từ nhà nghỉ cho tới bãi biển mà chúng tôi đang ngồi chơi, Krist liền giơ tay lên đề xuất ý kiến.
"Không, lười.". Karn từ chối gần như ngay lập tức, từ từ ngồi xuống. Tôi thấy ánh mắt của đám nhóc trong băng này ai cũng muốn ghẹo, nhưng không có ai dám.
Có nghĩa là nhóc sloth mà bạn bè gọi nhất định cũng đáng sợ ở một mức nào đó. Chỉ nhìn quét qua, mọi người đều đồng lòng im lặng. Khác với lúc nãy, khi Krist đi xuống rồi Tonnam thấy vết trên người và bị chọc ghẹo tan nát. Ngay cả Lann, người không hay nói chuyện cũng không nhịn được mà chọc.
Rồi kết quả thế nào? Thì tôi bị Krist nhìn dữ dội chứ gì.
Hết cách, tôi không có ôm em ấy lâu rồi mà. Tới khi được ôm thì nhóc này khiêu gợi muốn chết luôn, kêu nhịn sao mà nổi?
"Mày lười hay là mày nhúc nhích không nổi? Ôi, ôi, sloth nhỏ bé của tao đã xuất giá rồi.". Cuối cùng Krist cũng chịu không nổi, phải chọc cho bằng được.
Karn quét mắt nhìn Krist một cái, nhóc ranh của tôi câm nín, đi qua bám lấy tay tôi, dùng để làm bia đỡ đạn ngay lập tức.
"N... Nói chơi thôi mà. Tại sao phải nhìn tao dữ dội tới mức đó chứ? Đây là bạn mày đó, bạn từ hồi lớp 7 đó, Karn."
"Hừ". Karn bật cười trong họng. Bình thường tôi thấy bạn bè chọc ghẹo nhau được đó. Nhưng chắc là chuyện này không chọc ghẹo được nhỉ? Karn làm vẻ mặt giống như ai chọc em ấy chuyện này thì...
Chết!
"Ơ... Sao mày nói chơi game mà Krist. Game gì? Chơi đi. Thằng Karn nó đau... à không, lười thì để yên cho nó. Chúng ta chơi với nhau cũng được.". Tonnam nhanh chóng đổi chủ đề trước khi tụi bạn thân gϊếŧ nhau chết trước.
"Chắc chắn rằng trước khi đi, tao đã dành thời gian cả tuần để ngồi nghĩ, nằm nghĩ, tìm kiếm game cho tụi mày chơi. Cái này vắt từ bộ não thiên tài của tao luôn đó.". Tiếng nói của Krist thu hút sự chú ý từ tất cả chúng tôi. Ngay cả Karn, người than rằng sẽ không chơi mà còn nhìn người quảng cáo một cách tập trung.
"Game gì?". Lann.
"Bịt mắt đập dưa hấu."
*Phun nước miếng*. Nhiều âm thanh vang lên gần như cùng lúc, phần lớn là từ nhóm bạn của chính mình.
"Game thiểu năng như vậy mà mày phải dành thời gian cả tuần luôn hả?". Anh Beem.
"Ơ hay? Em bận việc mà anh. Đâu có kết thúc học kỳ thì nằm vỗ bụng như anh đâu. Phải đi giúp Abo làm việc ở bệnh viện."
"Đi giúp đỡ công việc cho chồng tương lai chứ gì?". Jins.
"Khỉ! Chồng tương lai cha già mày.". Krist giơ chân lên ra vẻ định đạp nhưng Jins rồi xa quá.
"Sai rồi Jins... Không có tương lai. Chồng luôn thì đúng hơn.". Karn cười gian ở khóe miệng. Chắc là muốn trả đũa việc bị chọc ghẹo lúc nãy chứ gì.
"Câm miệng đi, sloth. Một hồi tao trả đũa đó."
"Tụi mày cũng cỡ cỡ như nhau vậy đó. Đừng có mà mạnh miệng, Krist. Mày mãi cho tới khi ra khỏi phòng thì cũng gần 1 giờ thôi đó thôi.". Tonnam.
"Vậy hả, Tonnam? Tonnam lanh miệng hả? Để anh Krist bắt trói rồi ném cho thằng Jins ăn, thấy được không?". Krist nắm lấy cổ Tonnam mà lúc này đang ngồi bên cạnh để khóa lại, kéo về phía mình.
"Ôi, thằng khốn Krist. Tao đau, mày đừng làm như vậy. Tao giỡn thôi. Đây là bạn mà."
"Thì bởi vì là bạn, nên tao mới có ý tốt, tuyển chọn thứ tốt nhất cho đó. Thằng Jins là người siêu tốt luôn. Để lỡ nó thì mày không kiếm được ai tốt hơn như vậy nữa đâu. Nó bỏ công đợi mày tận 3 năm, nhắm mắt nhắm mũi chịu nó đi, rồi sẽ tốt thôi, tin ba đi con."
"Thôi đi, Krist. Đừng ép Ton chứ. Tao đợi được. Chỉ cần bây giờ Ton chịu làm người yêu tao thì tao đã hài lòng rồi."
"Thấy chưa? Mày thấy chưa, Ton? Nó tốt tới như vậy, tối nay động phòng luôn nhé. Nếu mày làm giá không chịu thì để tao chịu cho."
"Krist!". Tôi hạ thấp giọng trách, kéo nhóc ranh về lại phía mình. Tonnam mất thăng bằng bởi vì đang bị Krist khóa cổ, thế nên Jins nhanh chóng đỡ lấy.
"Hehe, giỡn thôi mà, Abo. Chỉ ép thằng Ton nó mềm lòng thôi.". Nhóc ranh quay qua cười ngọt nịnh bợ ngay lập tức.
"Không có mắc cười nhé. Trước khi xúi người khác mềm lòng, bản thân mềm lòng trước đi, thấy được không?"
"Cái gì chứ? Nào, nào. Bịt mắt đập dưa hấu đi thì hơn. Tao đi lấy dưa hấu cho, đợi