{ = Krist = }
Chúng tôi quay lại sống cuộc sống làm việc như bình thường. Tôi vẫn tới giúp Abo làm việc như trước suốt khoảng thời gian nghỉ hè, cho tới bây giờ bắt đầu năm 4, học kỳ 1, là khoảng thời gian chính thức thực tập.
Tuần rồi bác Pawee vừa mới thu thập toàn bộ chứng cứ vạch trần nội gián đã bán thông tin của bệnh viện cho đối thủ. Đáng ngạc nhiên ở chỗ người đó là thành viên kỳ cựu trong hội đồng quản trị, người tham gia thành lập bệnh viện. Chuyện là trở thành talk of the town cho tới bây giờ vẫn chưa hết.
Sau khi chuyện tồi tệ đi qua, công việc của Abo liền nhẹ đi. Tôi giúp phần việc quản trị theo như những gì mình làm được cùng với những thành viên hội đồng khác và bác Paweee. Còn Abo thì ward round và trực ca, chỉ làm nhiệm vụ bác sĩ mà thôi. Chỗ nào khó quá hay là không hiểu thì tôi mới hỏi.
Và hôm nay ở phòng làm việc của bác sĩ Prachaya có 3 vị cao tuổi tới viếng thăm trong khoảng thời gian nghỉ trưa.
"Mẹ đặt nhà hàng rồi. Con rể tương lai có ward round vào buổi chiều đúng không? Đi ăn cơm nhé, có chuyện muốn bàn.". Mẹ tôi mở đề tài.
"Mỗi lần hẹn đi ăn cùng nhau, con không nghĩ ra được chuyện tốt lành gì hết, mẹ biết không?". Lần nào cũng phải có chuyện lộn xộn để đau đầu. Tôi lấy cái đầu đẹp trai ra đảm bảo rằng lần này chắc cũng không khác gì.
"Một hồi là con bị đánh đó, Krist. Đừng tưởng là lớn rồi thì mẹ không dám đó."
"Ô, ô, thưa mẫu thân ạ. Con không có trách. Sao con lại không biết là mẹ dám chứ? Con thấy mẹ đánh con hoài. Ối!". Đây nè, bị cho bằng được. Quất cái chát lên cánh tay. Không có đau đâu, mà tôi diễn sâu xoa tay của mình trước vậy thôi.
"Có đau không?". Abo chưa biết là tôi diễn sâu, nhanh chóng tiến tới xem cánh tay của tôi ngay.
"Quen rồi, bị vậy hoài. Nên báo với hiệp hội nào rằng mẹ hành hạ trẻ con đây ta?"
"Muốn bị cái nữa không? Lần này mẹ sẽ đánh cho hết sức luôn, để con có chứng cứ đi báo với hiệp hội.". Oh ho~, mẫu thân tàn ác.
"Thôi mà, sợ rồi. Đừng đánh nhé, Krist giỡn thôi mà, mẹ cứ.". Tôi ôm eo rồi vùi mặt vào vai mẹ. Chỉ vậy thôi là lấy được nụ cười rồi. Mềm lòng dễ ơi là dễ, mẹ ai vậy ta?
"Hahaha, Krist dễ thương nhỉ? Đúng là hay làm nũng mà.". Bác Pawee bật cười thích thú.
"Không làm nũng không được đâu ạ. Mắc công bị tịch thu thẻ tín dụng nữa. Hụ hụ."
"Được rồi, được rồi. Để nói chuyện sau ở nhà hàng. Đi được rồi đó, ba đói rồi.". Ba tôi đứng dậy. Thế nên tất cả chúng tôi đứng dậy và đi theo cùng nhau.
*******************************
Ở nhà hàng, hôm nay mẹ đặt phòng riêng trong cái nhà hàng từng tới lần đầu. Có thức ăn nhiều quốc gia để lựa chọn và có đầu bếp michelin từ Pháp nữa. Chuyện chắc phải quan trọng lắm nhỉ?
"Nhà hàng này...". Tôi ngồi xuống nhìn bầu không khí xung quanh. Phòng cũ, cái ghế cũ, không có gì thay đổi hết.
"Sao vậy?". Abo rời mắt khỏi menu trong tay quay qua nhìn.
"Lần đầu mẹ hẹn cho tụi mình gặp nhau rồi anh gọi điện nói là bận ca phẫu thuật đó. Nhà hàng này là chỗ anh bỏ lại em đó."
".......Anh xin lỗi, đừng giận anh nhé.". Nếu là lúc trước chắc sẽ làm vẻ mặt hả dạ nhỉ? Nhưng bây giờ Abo lại làm vẻ mặt hối hận.
"Hahahaha! Nghĩ gì nhiều vậy? Lúc đó em chịu tới là để đổi lấy chiếc xe đua mới. Anh không tới theo hẹn, em đúng nhẹ nhõm luôn. Không có muốn gặp chút nào."
"Krist không muốn gặp anh hả?". Tên này cứ diễn sâu quá đáng. Làm vẻ mặt buồn gì mà dữ vậy? Dạo này nhạy cảm quá đó.
"Đã nói là lúc trước mà. Lúc trước, không phải bây giờ. Tủi thân về sau cũng được nữa hả?"
"Vậy thì được. Hôm nay muốn ăn gì nào? Hải sản chua cay không? Hay là gỏi thập cẩm?". Sắc mặt Abo tốt lên, di chuyển menu trong tay qua cho tôi xem cùng.
"Ưʍ... Không đói cho lắm. Hôm nay nóng nóng sao ấy không biết. Món Nhật được không?"
"Soba lạnh không? Thời tiết hôm nay nóng lắm. Thêm ly sinh tố chanh không?"
"Lấy ạ. Anh thì sao? Hôm qua than muốn ăn há cảo mà nhỉ? Dim Sum được không? Bánh bao cũng được đó, có nhân đậu đen mà anh thích nữa."
Thật không muốn nói là nhà hàng này thật sự có đủ loại thức ăn từ nhiều nước.
"Nhiều quá, Krist. Anh ăn không hết đâu. Về anh có cuộc họp tiếp nữa. Nếu ăn no quá thì ngủ trong phòng họp chắc luôn."
"Để em ăn giúp cũng được. Rồi em có cần phải vào họp cùng không? Không thấy chị Nida nói gì hết."
"Muốn vào học hỏi công việc không? Chỉ là cuộc họp hàng tháng, tóm tắt kết quả một chút thôi, không có quan trọng gì lắm đâu, nhưng mà nghe cũng tốt đó."
"Vậy thì vào với. Đi giúp chị Nida ghi chép tóm tắt cuộc họp, thấy được không? Lúc đi học em ghi bài giỏi lắm đó. Thằng Lann còn thường hay mượn để so với cái của nó."
"Tùy ý. Bé ngoan làm tóm tắt rồi đem cho anh xem với nhé."
"Ừ"
"Rốt cuộc có chưa? Món mà bản thân muốn ăn đó.". Tôi quay lại nhìn người nói. Mẹ cười ngọt về phía chúng tôi. Cực kỳ ớn lạnh luôn mỗi khi thấy mẹ làm vẻ mặt như vậy.
"Ơ... Anh bác sĩ lấy há cảo cùng bánh bao nhân đậu đen và mì xào ạ.". Tôi gọi món với nhân viên nhận order, còn của tôi thì Abo giành gọi giùm.
"Của Krist là soba lạnh cùng sinh tố chanh."
Gọi món xong, chúng tôi nói chuyện vu vơ đợi đám ba mẹ gọi của mình. Khi nhân viên phục vụ đi ra khỏi phòng thì tôi nhích về phía mẹ của mình.
"Rốt cuộc hôm nay có chuyện gì mà lại tới rủ đi ăn?"
"Hai đứa tụi con ở cùng nhau bao lâu rồi?". Mẹ không trả lời mà lại đặt câu hỏi ngược lại. Còn người trả lời là Abo, không phải tôi.
"Hơn 4 tháng, gần 5 tháng rồi ạ.". Thời gian đúng là qua nhanh thật. Tôi gặp anh ấy sắp được nửa năm rồi hả ta?
"Cũng kha khá nhỉ? Mẹ và ba tụi con thấy là 2 tụi con hòa thuận với nhau tốt hơn đã nghĩ nữa, nên định nhích mối quan hệ của tụi con lên một chút."
Hửm?
"Có nghĩa là sao vậy mẹ?"
"Ba và Danai cùng với Wan sẽ tổ chức lễ đính hôn cho Sing và bé Krist vào tháng sau.". Bác Pawee là người trả lời câu hỏi thay vào đó. Sắc mặt của 3 vị người lớn có vẻ no lòng cứ như có ai đó thông báo là sắp có cháu.
"Hả? Đính hôn?". Đính hôn làm gì? Tại sao phải đính hôn? Tôi không hiểu.
"Tại sao phải làm vẻ mặt như vậy, Krist? Con cũng hòa thuận với anh ấy rồi mà, không phải sao? Mẹ thấy mỗi lần ở cùng nhau thì ngọt ngào ghê gớm."
"Ơ...". Tôi nói không nên lời, quay qua xin sự giúp đỡ từ người bên cạnh. "Abo, nói giúp chút đi. Không đính hôn được không?"
"Tại sao vậy?". Người đang mỉm cười liền căng mặt ngay lập tức.
"Nó kì cục. Con trai và con trai đính hôn với nhau ấy hả? Không tưởng tượng ra được luôn."
"Nhưng mà anh muốn đính hôn. Tổ chức lễ lớn lớn luôn, được không mẹ?". Ơ hay, thay vì bênh vực mà lại xúi thêm nữa chứ.
"Không chịu, em không đính hôn."
"Tại sao vậy, Krist? Dù sao tốt nghiệp em cũng phải kết hôn với anh thôi. Chỉ đính hôn trước, đâu thấy có sao đâu. Anh muốn cho mọi người biết rằng em là của anh, để khỏi có ai tới đụng vào nữa."
"Ui!". Mẹ tui thốt lên một cách hài lòng, càng làm tôi khó chịu hơn nữa.
"Chỉ bấy nhiêu thôi là ai ai cũng biết hết rồi. Anh định tuyên bố gì mà dữ vậy? Lễ đính hôn điên khùng gì đây... Xấu hổ lắm."
"Krist xấu hổ khi mà phải quen với anh sao?". Tới nữa kìa, drama nữa kìa.
"Đừng có diễn sâu. Em biết rõ anh, anh là đồ gian manh. Em không có mắc mưu đâu."
Từ việc quan sát Abo suốt nhiều tháng, anh ấy là người gian manh, thích lên kế hoạch một chút theo phong cách giám đốc. Nhưng anh ấy không có như vậy với mọi người. Người mà Abo để lộ ra tính cách thật sự rất là ít. Theo như tôi biết thì có anh Fire, tôi và chắc là cả ba anh ấy - bác Pawee.
Lúc trước chúng tôi không có thân tới mức đó thì bộ dạng của Abo có vẻ trầm tĩnh, lầm lì, nghiêm khắc. Nhưng sau khi mẹ gửi chúng tôi honeymoon ở đảo đó về thì Abo bắt đầu thay đổi từ lúc đó.
"Vậy thì đính hôn, anh ép.". Thấy chưa? Khi bắt quả tang thì đổi chế độ ngay lập tức. Đừng tưởng là tôi không biết. Ở cùng nhau mỗi ngày hơn 24 tiếng đồng hồ lận mà.
"Không!"
"Đính hôn!"
"Không!"
"Đính hôn!"
"Không chịu, không đính hôn. Em là con trai đó. Người khác nhìn vào sẽ thấy thế nào? Chỉ tụi đó chọc thôi là đã xấu hổ muốn chết rồi."
"Chúng ta không có yêu nhau rồi làm cho ai gặp rắc rối, sao phải xấu hổ? Anh lớn rồi, có công danh sự nghiệp, không phải là trẻ con. Anh chịu trách nhiệm với bản thân, có thể chăm sóc cho Krist được. Ba và mẹ chúng ta cũng nhận biết và ủng hộ. Đi quan tâm người khác làm gì?"
"Không phải xấu hổ kiểu nhục nhã, anh hiểu không? Xấu hổ kiểu... kiểu mắc cỡ đó."
"Thôi mà, bé ngoan. Đừng bướng với anh mà. Chuyện khác thì anh chịu Krist hết, nhưng anh chỉ xin duy nhất chuyện này thôi."
"Anh cứ, sao phải muốn đính hôn chứ? Sống như vậy là tốt sẵn rồi. Đính hôn hay không cũng đâu có liên quan đâu."
"Liên quan chứ. Đó là sự tôn trọng lẫn nhau, tôn trọng ba mẹ. Chúng ta sống cùng nhau lâu rồi, phải làm cho đúng đắn."
"Có quên cái gì không vậy? Em - là - con - trai."
"Nhưng em là đứa con trai và cũng là vợ anh."
"Oái!". Mẹ thốt lên chen vào, nhưng chúng tôi không có ai quan tâm hết.
"Cũng đâu có mất mát gì đâu. Anh muốn bị người khác xem là chúng ta quái lạ sao?"
"Kệ người ta đi, anh không quan tâm. Anh muốn đính hôn vì để có thể chặn những người có hứng thú với em, để cho anh có quyền duy nhất với bản thân em hoàn toàn."
"Bao lâu nay anh cũng đã có quyền rồi mà. Em đã nhận lời là sẽ chỉ có một mình anh, còn chưa hài lòng nữa."
"Krist, đi mà.". Người nói nhìn chăm chú vào sâu trong mắt tôi. Ánh mắt đang vừa van xinh, vừa nài nỉ tới nỗi lòng tôi mềm nhũn.
"Ừ, cũng được.". Mỗi lần gặp ánh mắt như vậy, tôi đều phải chịu bởi sự quên mình. Mãi cho tới khi tỉnh lại thì đã phạm sai lầm rồi.
"Krist đồng ý rồi ạ, ba mẹ. Tìm ngày lành được rồi đó ạ.". Nụ cười vừa ngọt vừa tươi tới nỗi thấy ghét của Abo làm cho tôi muốn quất vào mặt bằng cái đĩa cỡ 2 cú. Dạo này gian manh muốn chết. Muốn làm cái gì thì làm. Tôi xem như làm lơ thêm một chuyện đi vậy. Nhưng mà xin cố gắng thêm một chút.
"Không làm lễ lớn nhé. Tổ chức im im thôi là đủ.". Chỉ có 5 người chúng ta thôi càng tốt.
"Kiểu đó thì người khác không biết rồi."
"Để đeo nhẫn khoe mọi người luôn, được chưa? Ai tới gần thì lấy nhẫn đính hôn đập vào mặt nó trước liền luôn, để cho thấy là có chủ rồi, không được đụng."
"Nói rồi thì làm đi đó."
"Em nói móc."
"Nhưng anh muốn làm thật."
"Ghẹo gan quá."
"Thống nhất vào nhau được thì tốt rồi. Lễ sẽ tổ chức ở khách sạn nhé. Ngày nghỉ tới phải đi xem phòng tổ chức cùng nhau. Mẹ con sẽ là người dẫn đi.". Ba tôi nói cắt ngang. Chắc sợ tôi và Abo sẽ đánh nhau. Chắc không biết đây chỉ là đẳng cấp basic. Bình thường cãi nhau nhiều hơn như vậy nữa là, chưa từng giận nhau nghiêm túc đâu.
"Tại sao phải khách sạn? Tổ chức ở nhà mình cũng được mà ba, nhà bác Pawee cũng được, không thì ở penthouse. Chỉ có ba mẹ và con cùng anh bác sĩ thôi là đủ.". Tôi cố gắng