{ = Singto = }
Mệt. Hôm nay lại là 1 ngày mà tôi trực ca kéo dài, từ chiều tối hôm qua cho tới chiều tối hôm nay. Và mãi cho tới khi hết ca thì cũng phải tối tối chút.
Lúc trước tôi trực kéo dài như vậy thì cũng khá là vui. Nó là nghề mà tôi yêu. Càng vào lúc Krist tới giúp thì công việc tài liệu nhẹ đi nhiều tới nỗi tôi có thể dành thời gian cho việc làm bác sĩ gần như 100%.
Nhóc đó đúng là giỏi thật sự. Vẫn chưa tốt nghiệp nhưng tinh thần trách nhiệm cao và rất là sáng dạ. Tôi tin rằng chú Danai – ba của Krist nhất định là tự hào về con trai dữ lắm khi Krist quay về điều hành công ty hoàn toàn.
Còn tôi bây giờ ấy hả? Muốn về ngủ ở phòng cực kỳ luôn.
"Bị gì vậy? Cái mặt giống như người hết sức.". Trong khi đi ward round vòng cuối cùng xong, tôi gặp được Fire đúng lúc vừa hết ca.
Cắn môi nhìn với sự ganh tỵ. Tôi cũng muốn về.
"Không có. Tao trực từ chiều tối hôm qua. Hơi buồn ngủ thôi."
"Bình thường mày trực ca càng dài thì mày càng hăng mà, không phải sao? Bây giờ đang nghỉ giải lao, đi uống cafe không?". Fire nâng đồng hồ lên xem. Đúng thật là vừa tới giờ nghỉ giải lao của tôi luôn. Thế là tôi gật đầu đồng ý, đi uống cafe giải buồn ngủ cùng đứa bạn thân tại quán cafe bên dưới bệnh viện.
"Rồi mày không có về gấp hả? Em Karn giờ này chắc là đang chờ rồi.". Tôi hỏi Fire lúc chúng tôi xếp hàng mua cafe. Nó nhún vai thư thả trả lời lại.
"Lát rồi về. Uống cafe với mày không tới 10 phút đâu. Có chuyện định nói nữa."
"Mày hay nhỉ? Là tao thì tao gấp rút về rồi. Nhớ Krist muốn chết.". Nói thẳng với nó luôn vậy đó, không phải chuyện đáng xấu hổ gì. Chúng tôi đâu phải là trẻ con nữa đâu. Tôi thừa nhận trái tim của mình, không quan tâm rằng sẽ bị bạn chọc ghẹo. Hơn nữa, Fire và tôi đã qua tuổi thanh niên như bạn bè của Krist rồi. Chắc không có vụ ngồi chọc ghẹo chuyện người yêu đâu.
"Thiệt chứ. Tao cứ tưởng là mệt vì công việc. Thì ra làm cái mặt giống như cá thiếu nước là vì nhớ vợ, cái thằng nghiệp chướng!". Hay là tôi đã nghĩ sai?
Sau khi gọi cafe xong, chúng tôi mỗi người cầm ly cafe nóng về phía cái bàn ở một góc. Bây giờ không có đông người. Ngồi nhấp cafe thư giãn, nhìn cảnh ngoài cửa kính của quán để giải tỏa một chút, rồi Fire liền nói chuyện mà nó bảo là muốn nói.
"Rốt cuộc mày có được ngày đính hôn chưa?"
"Được rồi. Ngày thứ Bảy thứ 2 tháng sau. Gần 4 tuần nữa. Mày sẽ đi phải không?". Tôi vẫn chưa xem có trùng với ngày mà nó trực ca hay không. Phần của tôi thì đã nhờ cô Nida giải quyết giùm rồi. Khoảng thời gian gần gần đó chắc phải nghỉ việc 2,3 ngày.
"Sing, mày và tao là bạn với nhau cả chục năm. Không mời thì tao cũng chai mặt tới thôi. Cỡ như mày làm sao thiếu phụ rể như tao được chứ? Hừ hừ."
"Vẫn chưa có kết hôn, chỉ là đính hôn thôi mà. Không có tổ chức lớn nữa. Lúc đầu Krist định không có mời ai nữa kìa, muốn chỉ có ba mẹ cùng với ba tao.". Tôi buồn cười với cái suy nghĩ trẻ con của Krist. Nếu tổ chức lễ chỉ có nhiêu đó người thì tổ chức làm gì? Chỉ cần đi ăn cơm rồi đeo nhẫn không phải tốt hơn sao? Cái từ "lễ đính hôn" là phải có khách khứa, đúng không nào?
"Chắc là xấu hổ. Em Krist mặt đâu có dày như mày đâu."
"Mắng tao nữa. Rốt cuộc chỉ định hỏi chuyện lễ đính hôn?"
"Không có. Tao định hỏi rằng mày có định mời tụi thằng It không? Lần trước gặp, tụi nó hỏi chuyện của mày. Không biết mày có muốn cho biết hay không nên tao không dám nói."
Ừ nhỉ, tôi cứ bận bịu chuyện công việc, chuyện riêng, mà quên mất chuyện mời bạn bè luôn. Không biết giờ này tụi nó có tủi thân tới mức nghỉ chơi với tôi hay chưa nữa.
"Phải mời chứ. Chỉ là bây giờ vẫn chưa có thời gian làm danh sách khách mời nên không có báo với tụi nó. Mày gặp tụi nó thì cứ báo đi nhé. Tao không trách gì đâu. Muốn cho nhiều người biết nhất có thể nữa kìa, để cho không có tụi con rận tới đụng vào người của tao.". Nhớ tới chuyện tên đàn anh đó thì không nhịn được mà lo lắng. Không biết làm tới mức đó rồi nó có chịu từ bỏ chưa.
"Nói giống như con người tới đụng vào em Krist vậy đó."
"Cũng một chút, nhưng mà tao xử lý rồi, không cần lo. Tính chuyện tụi thằng It đi, mày hẹn tụi nó chút đi, tao sẽ dẫn Krist đi giới thiệu để cho chính thức làm quen."
"Định khai trương hả? Hỏi em nó chưa? Phòng khi em nó mắc cỡ tới nỗi không dám.". Bản thân Fire cũng biết rõ là Krist dễ xấu hổ.
"Vợ tao, một mình tao biết tính thôi là đủ. Mày đi quan tâm em Karn của mày kia kìa, không cần xía vào."
"Ôi, với bạn với bè mà mày cũng giữ kỹ nữa. Tao biết mày là người hay ghen, nhưng tao là bạn mày mà. Bạn Fire của bạn Sing đây mà."
"Xin lỗi nhé, với ai tao cũng giữ kỹ. Tao không có chính sách chia vợ cho ai, dù cho trong suy nghĩ cũng không được.". Tôi muốn là tôi người duy nhất trên thế giới này được yêu Krist như người yêu. Nói tôi hay ghen thì tôi cũng thừa nhận. Dù cho Krist không có ý với đối phương thì nhưng tôi cũng không thích.
"Ờ, chuyện của mày. Để tao hẹn tụi thằng It tới phụ chọc mày. Sắp hết thời gian nghỉ rồi, tao về đây.". Fire đứng dậy, cầm hóa đơn cafe trên bàn theo nữa, cả của nó và của tôi.
"Để tao trả cho. Mày đi đi.". Tôi xung phong. Tiền cafe chỉ nhiêu đây thôi mà. Tôi vẫn muốn ngồi thêm một chút.
"Không cần. Xem như tao đãi sinh nhật mày vậy.". Bạn thân vừa nói vừa mỉm cười lịch lãm theo phong cách của nó.
"Sinh nhật? Hôm nay là sinh nhật tao hả?"
"Năm nào mày cũng quên nhỉ? Tao cũng ngờ trước là mày nhất định sẽ quên."
Thì tại nó đâu có quan trọng gì đâu. Chỉ là sinh nhật. Tôi sắp 30... à không... 30 rồi chứ nhỉ, hôm nay là sinh nhật tôi mà, kêu tôi tổ chức party như trẻ con sao mà được.
"Nhưng mày vẫn bỏ công nhớ.". Tôi cười ghẹo. Mọi năm nó cũng quên không khác gì tôi đâu. Không có nghe nó nói chuyện sinh nhật từ hồi tốt nghiệp đại học rồi.
"Thật ra cũng quên mất rồi, nhưng mà facebook nó nhắc nhở. Vừa nhìn thấy thì liền gặp mặt mày luôn. Dù cho muốn chúc cho mày có thật nhiều hạnh phúc, nhưng mà bây giờ đã hạnh phúc đủ nhiều rồi nhỉ? Hừ hừ.". Fire mỉm cười chọc ghẹo rồi cầm hóa đơn cafe đi trả, sau đó đi ra khỏi quán luôn.
Sinh nhật à? Ngày mai là ngày nghỉ nữa chứ.
Tôi cầm điện thoại lên nhìn thời gian, gần hết giờ nghỉ rồi, nhưng vẫn đủ để nói chuyện thêm một chút. Mọi khi tôi không phải người đem thời gian làm việc để nói chuyện riêng. Xem như là trường hợp đặc biệt đi vậy.
[Alô, tan làm rồi hả?]. Tiếng từ đầu bên kia của nhóc ranh nghe có vẻ hơi hồi hộp một chút. Có phải đang nhớ tôi không nhỉ? Hay chỉ là ngạc nhiên khi mà tôi gọi cho em ấy vào giờ làm việc?
"Bé ngoan đang làm gì vậy?"
[Nằm chơi game. Abo tan rồi hả?]. Có nghĩa là đang ở nhà, không có hẹn ở đâu nhỉ?
"Chưa. Anh đang nghỉ giải lao. Ăn cơm chưa?"
[Chưa. Đang định ăn.]. Đúng lúc luôn. May là tôi gọi điện nói trước.
"Tốt lắm. Ngày mai cả 2 chúng ta đều nghỉ, tối nay đi ăn cơm ở bên ngoài cùng nhau không? 1 tiếng nữa là anh tan làm rồi. Tắm rửa thay đồ đợi đi, lát anh về đón."
[Hả! Ăn cơm ở bên ngoài!!]. Đối phương có vẻ kinh ngạc tới nỗi tôi ngơ ngác. Đâu phải là chưa từng ăn cơm bên ngoài cùng nhau đâu. Tại sao phải kinh ngạc tới mức đó?
[À, anh. Trời khuya rồi đó. Để ngày mai không phải tốt hơn sao? Em tắm rửa mặc đồ chuẩn bị ngủ rồi đây. Lười đi ra ngoài.]
Chán ghê. Tôi định rủ Krist đi ăn cơm bên ngoài thay đổi bầu không khí vào ngày sinh nhật một chút, nhưng mà không muốn nói với Krist rằng hôm nay là sinh nhật tôi. Bản thân Krist chắc cũng không biết. Không muốn em ấy lo lắng chuyện tìm quà hay tổ chức party gì cho lộn xộn. Còn không bao nhiêu tiếng nữa là hết ngày rồi. Nếu em ấy biết hôm nay là sinh nhật tôi, có thể sẽ phàn nàn tôi vì đã không báo trước tới nỗi không chuẩn bị gì kịp.
Và tôi cũng vừa mới biết rằng hôm nay là sinh nhật của mình.
Cũng hơi kỳ vọng rằng sẽ có khoảnh khắc ăn mừng sinh nhật cùng Krist. Không sao, để năm sau cũng được.
"Vậy sao? Nếu vậy cũng không sao.". Mãi cho tới khi tan làm thì cũng đã 8 giờ. Đi đón Krist rồi đi tới nhà hàng nữa chắc là sẽ khuya quá mức.
[Tại sao tự nhiên anh lại muốn đi ăn cơm ở bên ngoài vậy?]. Krist hỏi lại bằng giọng nhỏ tiếng giống như đang sợ rằng tôi sẽ buồn. Chỉ bấy nhiêu cũng đã làm cho tôi mỉm cười được rồi.
"Chỉ là muốn thay đổi bầu không khí một chút. Nhưng nếu bé ngoan không muốn đi thì làm cơm trứng chiên lá quế cho anh được không? Lát anh về ăn.". Ít ra có món ăn tay nghề vợ cũng đỡ.
[Được, được. Vậy em sẽ làm cho anh ăn. Anh nhanh về nhé.]
"Ừ, nếu vậy anh cúp máy nhé, hết giờ nghỉ rồi. Gặp lại sau.". Tôi cúp máy và quay lại làm việc tiếp.
Sinh nhật không phải chỉ có 1 năm. Không sao đâu.
*******************************
Tôi đậu xe ở ô đậu xe của mình, đi vào thang máy. Trên đường đi cô lao công ghé qua chào hỏi tôi một chút rồi đi khỏi. Tôi chạm keycard để cho thang máy chạy lên tầng penthouse xong thì tôi liền dựa vào tường thang máy. Vừa mệt, vừa kiệt sức. Hôm nay không làm gì được nữa rồi. Ăn cơm do Krist nấu rồi đi ngủ thì hơn, ngày mai hẳn tính tiếp. Có khi tôi nên rủ Krist đi ăn mừng sinh nhật quá hạn cũng được đó.
*Ting*
Tiếng của cái thang máy lên tới tầng tôi ở mà không hề ghé qua tầng nào vang lên, là tín hiệu báo rằng tôi đã tới đích rồi. Vừa bước chân ra khỏi thang máy vào khu vực của căn phòng, thứ đang đợi sẵn làm cho tôi phải chau mày một cách ngạc nhiên.
Tối mịt
Căn phòng rất tối và rất im lặng. Tôi gọi cho Krist hồi hơn 1 tiếng trước, em ấy lẽ ra không có ngủ sớm tới như vậy. Và dù cho đã đi ngủ rồi thì krist cũng thường mở đèn ở phòng khách để sẵn nếu biết tôi sẽ về ngủ ở phòng.
Hay là không có ở nhà?
Có thể nào đã đi ra ngoài gặp bạn không?
"Haizzzz". Dù cho đã là người trưởng thành rồi, nhưng cái giác nhoi nhói trong lồng ngực vẫn làm cho tôi không nhịn được mà thở dài lớn tiếng.
Tôi không có giận Krist đâu. Em ấy đâu biết hôm nay là sinh nhật tôi đâu. Hơn nữa chúng tôi không có quy định rằng đối phương định đi đâu làm gì thì lúc nào cũng phải báo cho nhau. Bao lâu nay chỉ là tôi nói với em rằng sẽ đi làm hay có việc gì không thôi.
Sau khi đi trong bóng tối để đặt đồ lên ghế salon phòng khách, nới cà vạt cho lỏng một chút, xắn tay áo lên và chuẩn bị đi mở đèn. Tiếp theo chắc là đi vào bếp kiếm gì đó ăn. Chắc không phải là quên luôn chuyện nấu món ăn mà tôi đã xin đó chứ?
"Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday, Happy birthday, Happy birthday to you~~~"
Tiếng hát vang lên cùng với ánh sáng từ nhiều cây nến bay tới trước mặt. Khi nhìn qua bóng tối mà chỉ có sự giúp đỡ của ánh nến thì tôi thấy Krist đang cầm bánh kem đi tới cùng nụ cười.
"Sinh nhật vui vẻ nhé, anh Singto. Ước rồi thổi nến đi.". Ra là nhóc ranh lên kế hoạch gây bất ngờ sinh nhật cho tôi.
"Biết nữa hả?". Tôi hỏi sau khi thổi nến xong. Không biết bản thân mỉm cười tươi tới mức nào, nhưng mà cảm thấy mỏi hàm cực kỳ.
"Biết chứ. Đây là ai nào? Hừ hừ."
Ánh đèn sáng lên cùng với việc 2 người bạn của Krist đi ra khỏi nhà bếp.
"Xin chào, Abo. Em chuồn về không kịp, xin lỗi nhé. Hehe!". Tonnam lấy tay gãi đầu cho đỡ ngượng giống như bản thân đang xuất hiện vào lúc không thích hợp.
"Tại vì bánh kem vừa xong sau khi anh vừa về tới đây thôi. Muốn xuống cũng không được.". Lann giúp giải thích thêm.
"Bánh kem? Mấy đứa tự giúp nhau làm sao?". Tôi bất ngờ hơn nữa. Ngoài việc biết sinh nhật ra, lại còn làm bánh kem nữa.
"Không phải, Abo. Thằng Krist tự làm một mình. Em tới để ghẹo nó. Còn thằng Lann tới trông chừng xem nó có làm đúng hay không. Tại hôm trước nó ngủ lại phòng thằng Lann để làm báo cáo, sau đó thì nó nhờ thằng Lann giúp dạy làm bánh gây bất ngờ cho sinh nhật Abo đó."
"Thằng Ton chết tiệt! Câm đi mày! .///////.". Krist quay qua mắng một cách nhõng nhẽo.
Nhìn về phía bánh kem thì nói tự làm cũng đáng tin đó. Nó không có đẹp giống như cái được bán trong cửa hàng, nhưng cũng đủ biết là cố gắng làm tới mức nào. Điều đó làm cho nụ cười của tôi tươi hơn trước, tôi nhìn nhóc ranh của tôi cùng nụ cười cảm động.
"Cảm ơn nhé, bé ngoan. Vì đã bỏ công làm cho anh.". Tôi suýt nữa là muốn bắt người trước mặt lại để hôn cho đáng với cảm xúc đang tràn đầy lúc này, kẹt ở chỗ vẫn còn 2 người bạn của Krist đang ở đây.
"Không sao, thích là tốt rồi. Vậy đi ăn cơm đi. Em chuẩn bị bữa tối rồi, nhưng mà không có tự nấu đâu đó. Chỉ bánh kem thôi là hết thời gian cả buổi