{ = Fire = }
Nghề bác sĩ là nghề khá là nặng. Nếu như không có lòng yêu nghề thực sự, tôi nghĩ rằng thôi đừng làm, không nổi đâu. Làm việc không theo thời gian cố định thôi còn chưa đủ, đôi khi bị gọi gấp, được xin đổi ca mặc dù vừa mới hết ca trực chưa tới 5 phút. Và không có làm việc 8 tiếng đồng hồ như người ta đâu. Nhất là hồi còn là sinh viên Y năm thứ 5 và 6, có thể gọi là khoảng thời gian địa ngục cực kỳ. Ai có người yêu thì cứ chuẩn bị chia tay với người yêu đi.
Bởi vì địa điểm duy nhất có thể đưa người yêu đi hẹn hò chính là bệnh viện và phòng bệnh nhân. À, còn phòng cấp cứu và phòng phẫu thuật. Eh... 2 chỗ này người ngoài không được vào mà. Nếu như có thể vượt qua khoảng thời gian đó cùng người yêu thì chuẩn bị sính lễ đi. Xem như người yêu của bạn đã vượt qua bài kiểm tra của việc trở thành vợ bác sĩ, là người tuyệt vời nhất thế giới này.
"Huhuhuhu... hức... hức."
"Oh, oh, oh, đừng khóc nhé, bé ngoan. Đừng sợ nhé!". Tôi trao nụ cười tốt bụng cho bệnh nhân là bé gái nhỏ con, tuổi có lẽ là cỡ 5 tới 6 tuổi, đi chơi máy đồ chơi ở khu vui chơi thiếu nhi rồi té xuống tới nỗi đầu gối bị thương, máu chảy đầy chân luôn.
Tội nghiệp thật, là bé gái nữa chứ. Chân phải có vết thương rồi. Nhưng không sao, da của trẻ dễ phục hồi, không giống da người lớn. Nhưng nếu lớn thêm một chút nhất định sẽ có vết sẹo chắc luôn.
"Huhuhu... Mẹ ơi... Huhuhuhu.". Bé khóc dữ dội, không nghe cái gì hết. Cô giáo đứng ở bên giường thì mặt tái nhợt. Gọi cho phụ huynh rồi nhưng kẹt xe, vẫn chưa tới nơi. Bé thì cứ kêu la đòi mẹ mà thôi.
"Bé ngoan à, nhìn mặt bác sĩ Fire đi.". Tôi nắm vai của bé một cách nhẹ nhàng, trao nụ cười dịu dàng cho bé.
Bé vẫn nức nở nhưng cũng chịu nhìn qua. Tôi lại mỉm cười lần nữa.
"Bé ngoan tên gì nào?"
"Hức... Huhuhu... Bai... Bai... toey."
"Baitoey à, bác sĩ tên là Fire nhé. Có biết bác sĩ Fire là gì không?". Tôi nói với giọng vui tươi để cho có vẻ đáng chú ý ở cuối câu. Nhưng khi nghe thấy từ "bác sĩ" thì bé lại khóc lớn tiếng.
"Huhuhuhu... là bác sĩ... Bác sĩ đáng sợ. Con đau."
"Oh, oh, oh, không đâu. Bác sĩ Fire không phải bác sĩ đáng sợ, mà là người có sức mạnh đặc biệt thì đúng hơn. Bác sĩ có thể làm cho bé Baitoey hết đau đó. Bé Baitoey muốn hết đau không?"
"M... hức... muốn ạ."
"Còn khóc nữa kìa, chắc là không tin. Nếu vậy thì nhìn cái này nhé.". Tôi đưa 2 tay không ra trước mặt, bé liền nhìn một cách thắc mắc. Sau đó tôi nắm tay lại rồi xòe tay ra nhiều lần, đem 2 tay chuyển động qua lại thật nhanh.
Bé Baitoey nhìn có vẻ chú ý, bắt đầu ngưng khóc, nhìn tôi giống với dáng vẻ giống như ảo thuật gia. Sau đó thì...
*Vụt*
Móc khóa Elsa nho nhỏ đột ngột xuất hiện giữa bàn tay của tôi giống như là có thể phù phép. Bé Baitoey trợn to mắt ngay lập tức.
"Tin rằng bác sĩ Fire là người có sức mạnh đặc biệt chưa nào? Thấy không? Đây là cái gì nè?". Tôi đưa bàn tay tới gần mặt của bé hơn.
"E... Elsa..."
"Đúng rồi. Bác sĩ sẽ tặng Elsa cho bé Baitoey và sẽ phù phép cho bé Baitoey hết đau nhanh chóng. Chính vì vậy, tin tưởng bác sĩ nhé?"
*Gật* *Gật*
Ánh mắt bé gái nhỏ con sáng lên khi đưa tay tới cầm móc khóa nho nhỏ từ tay tôi. Bây giờ tất cả sự chú ý của bé 6 tuổi đều đặt vào nhân vật hoạt hình ưa thích trong tay.
Thật ra không phải ảo thuật gì đâu. Tôi học kỹ thuật này từ Youtube dùng để dỗ con nít khóc. Nếu là người lớn thì dễ dàng nhìn ra rồi, rằng một bên tay tôi móc vào trong túi áo blouse để lấy móc khóa ra lúc bé Baitoey nhìn vào bàn tay không.
Còn móc khóa thì tôi mua nhiều kiểu để dành, có cả của bé gái và bé trai. Nó là loại nhỏ nhỏ nên dễ dàng mang theo và đồ chơi sẽ làm cho trẻ em ngừng khóc nhanh nhất.
Khi có được móc khóa, chuyện sơ cứu vết thương trở thành chuyện dễ dàng. Tôi làm một cách nhẹ tay nhất và bé thì đau gần cả tiếng đồng hồ tới nỗi vết thương bắt đầu bớt cảm giác rồi. Có thể có giật mình một chút, nhăn mặt một xíu lúc cồn tiếp xúc vết thương, nhưng khi tôi xoa đầu mỉm cười dỗ dành thì bé liền yên lặng cho tới khi sơ cứu vết thương xong.
May là không tới mức phải khâu, không thì bệnh viện sập chắc luôn. Có nhiều ca từng gặp phải khâu đó, tôi dỗ gần nửa tiếng đồng hồ hoặc cả tiếng đồng hồ cũng có. Khi yên bình lại, vừa nhìn thấy cây kim thôi, khóc gào lên, phải dỗ tiếp nữa. Nhưng phần lớn có ba mẹ tới cùng thì sẽ để cho ba mẹ giúp dỗ dành. Tôi thì chỉ mỉm cười ngọt ngào mà thôi.
"Thấy chưa nè? Tin anh bác sĩ Fire chưa? Không có đau chút nào hết. Bé Baitoey giỏi lắm luôn đó.". Tôi mỉm cười thể hiện sự tự hào với bé Baitoey. Bé mỉm cười lại. Khuôn mặt lem luốc đã ngừng chảy nước mắt rồi. Thế nên tôi cầm lấy khăn giấy trên bàn lau mặt lau mũi cho bé. Vào lúc đó, mẹ của bé liền chạy xông vào phòng.
"Thiệt là, nếu có ca bệnh của trẻ con thì phải là bác sĩ Fire mới đối phó được. Thiệt không hổ danh vị bác sĩ chinh phục trẻ con mà. Dù là bé nào, trường hợp dữ dội cỡ nào, chỉ cần bé nó thấy thôi là ngưng khóc liền." Y tá trợ lý của tôi mở miệng chọc sau khi mẹ và cô giáo của bé Baitoey cảm ơn liên tục. Và tôi thì chỉ biết mỉm cười lại và nói rằng không có gì.
Việc chữa trị cho bệnh nhân là nghĩa vụ của bác sĩ sẵn rồi và tôi cũng thương trẻ con nữa. Tiếng khóc lóc nức nở không hề làm tôi thấy phiền dù chỉ một chút.
"Cái vụ trẻ con thấy xong ngưng khóc, nghe giống nhân vật phản diện hơn là bác sĩ tốt bụng đó. Thật ra lúc học trung học phổ thông, tôi cũng từng nghĩ rằng nếu không đậu bác sĩ thì sẽ đi học sự phạm mầm non luôn đó. Ngoài bác sĩ ra, tôi cũng muốn làm giáo viên mẫu giáo nữa. Hahaha.". Cái này tôi không có khoe khoang đâu. Lúc đó, nguyện vọng 1 chọn khoa Y, nguyện vọng 2 chọn sư phạm. Thật là không có gì giống nhau hết nhỉ, hehe.
"Nếu bác sĩ đi làm giáo viên mẫu giáo, trẻ con chắc thích bác sĩ lắm luôn đó.". Tôi bật cười với y tá và chuẩn bị rời ca trực.
Đi ra khỏi phòng tai nạn – cấp cứu mới chỉ được 1 bước, đứa bạn thân chủ nhân bệnh viên đang đứng khoanh tay dựa bàn ở trước phòng thu hút ánh mắt của các y tá nữ và bệnh nhân nữ, liền bật người phóng tới.
"Hết ca trực rồi phải không? Hôm nay đi với tao chút.". Singto đi thẳng tới dừng lại trước mặt tôi.
"Đi đâu? Đi ăn trưa hay sao? Cũng được, tao bắt đầu đói rồi đây.". Thật ra đáng lẽ tôi hết ca trực từ 10 giờ rồi. Nhưng đúng lúc có ca bé gái bị thương là bé Baitoey chen vào trước, thế nên tôi ở lại một chút, tới bây giờ gần 11 giờ rồi.
"Ờ, để tao đãi cơm cũng được. Nhưng mày phải làm một chuyện cho tao."
"Làm? Vậy không sao, để tao tự mình kiếm cơm ăn cũng được. Từ biệt, bạn yêu dấu.". Tôi vẫy tay chào rồi chuồn ngay lập tức. Quen nó được chục năm, thằng bạn này là loại người perfectionist (người theo chủ nghĩa hoàn hảo), dù là vấn đề nhỏ hay lớn, nó đều có thể tự mình xử lý. Không có bao nhiêu lần nó nhờ tôi giúp đâu. Đừng bắt tôi phải nói ra rằng đó là những chuyện gì.
Nhưng chỉ nói được 1 câu, nếu Singto nói là giúp một chút hay là làm giùm chuyện gì đó, sự điêu tàn đổ nát sẽ xảy ra.
"Định đi đâu đó? Qua đây!". Đứa bạn yêu dấu perfectionist nắm cổ áo, ra sức kéo tôi đi về phía chỗ không có người ngay lập tức. Tới ngay góc máy bán nước tự động trong truyền thuyết, nơi là mà nó từng chiến đấu với vợ của nó. Người ta mới đồn đại nhau rằng đó là máy bán nước tự động trong truyền thuyết, nơi mà bác sĩ Prachaya lén mua trai.
Vậy đó! Tới góc máy bán nước tự động trong truyền thuyết, nó liền buông tay ra, nắm lấy vai tôi quay người lại đối mặt với nó.
"Định làm cái gì vậy? Muốn đem thêm tao đi ngủ cùng cùng hay sao? Đừng mà, Abo, Abo không phải mẫu người của anh bác sĩ Fire.". Tôi giơ 2 tay lên che ngực của mình rồi bước chân lùi lại.
"Có khi tao nên gửi tên mày đi trại phát triển đồng quê tháng sau nhỉ? Nghe đồn là vừa cực nhọc, khốn khó, điện nước cũng không có. Hơn nữa, trộm cướp đúng nhiều. Mặt mũi ghẹo gan giống như cái miệng của mày, có thể sẽ bị bắt đi cưỡng bức rồi gϊếŧ bỏ luôn đó.". Thằng chết tiệt... mày hù tao đáng sợ thiệt.
"Giỡn chút thôi mà, Abo. Có chuyện gì cần anh bác sĩ Fire giúp thì cứ nói."
"Nếu còn không ngưng gọi tao như vậy, mày chắc chắc sẽ được đi đó, Fire.". Ngài bác sĩ Abo(ran)... ơ... bác sĩ Prachaya nhắm mắt nén cơn giận. Nó đều giận như vậy mỗi lần tôi chọc nó chuyện em Krist. Sau khi kiểm soát được cảm xúc thì lại mở mắt ra lần nữa.
"Mày đi gặp bạn của thằng nhóc quỷ đó, người bị gãy tay đó, hỏi giùm rằng hôm nay bạn nó có giờ học hay không và nó học trường gì, khoa gì, mấy giờ."
"Oái, oái, oái, oái! Abo để ý tới vợ rồi hả? Thiệt là, miệng thì nói là không chịu, không chịu nhưng lại định đi tìm em nó tận trường... Thằng khỉ! Sao mày lại đạp tao, Sing?". Tôi nhảy qua tránh suýt nữa không kịp. Thật ra thì không kịp đó, cái giò lẹ muốn chết, trượt qua đầu gối của tôi làm cho quần tây màu đen có dấu giày nó luôn.
"Miệng mày thối giống như con chó hoang trước bệnh viện, phải đá đuổi. Đi hỏi được rồi đó. Tao đợi ở đây. Làm đàng hoàng nhé mày, đừng để cho thằng nhóc đó kịp cảnh giác rồi gọi điện cho đứa bạn quỷ địa ngục của nó trước à. Mắc công không được bất ngờ.". Singto cười gian.
"Cái từ bất ngờ người ta dùng với những việc tốt đẹp không phải sao? Mặt mũi mày khốn nạn lắm, nói luôn. Nói kế hoạch ra trước. Mắc công tao hợp tác bừa bãi với mày rồi mày lén đem thuốc độc vào ống tiêm đuổi theo tiêm em Krist tận trường đại học, không phải tao sẽ trở thành đồng phạm với mày về tội gϊếŧ người có chủ ý sao? Tù chung thân đó, bạn à."
"Tao là bác sĩ đó, Fire. Ai lại đi làm chuyện điên khùng như vậy? Bớt tưởng tượng giùm chút đi. Chỉ là đi chào hỏi vợ tương lại một chút. Gấp rút đi đi, nhanh lên!"
Mày càng gọi là vợ, tao càng sợ.
Tôi gật đầu à ờ với nó rồi đi thang máy lên phòng của em Karn. Thật ra chỉ ghẹo gan nó vậy thôi, không có nghĩ rằng nó định đi gϊếŧ Krist thật đâu. Nhưng không biết rằng nó sẽ làm cái gì mà sắc mặt nó lại gian tà tới như vậy.
Rốt cuộc truyện này mày còn là nam chính không vậy bạn? Nếu làm vẻ mặt khốn nạn tới như vậy thì trao vị trí đó cho tao đi.
Bởi vì anh bác sĩ Fire là người tốt, yêu trẻ con và hòa bình (vẫy tay như hoa hậu).
*Cốc* *Cốc* *Cốc* *Cốc*
Tôi gõ cửa phòng Kavin Pipitthachayasan lần thứ 2 trong ngày và đẩy cửa bước vào mà không đợi người bên trong cho phép.
Em Karn đang nằm xem tivi trên giường. Khi vừa quay qua thấy tôi thì liền hơi cử động thể hiện sự háo hức một chút, mặc dù vừa mới gặp nhau hồi ăn bữa sáng đây thôi. Hồi sáng tôi cũng tới ngồi đút cơm cho em ấy. Tôi làm như vậy từ ngày đầu tiên lần đó tới giờ gần 5 ngày rồi.
Nhưng không có liên tục nhau mỗi ngày, mỗi bữa đâu. Chỉ những lúc tôi có thể tới mà thôi.
"Anh ghé qua muốn nói với Karn là anh sẽ rời ca trực rồi đó. Ngày mốt mới vào trở lại. Nhưng mà ngày mai Karn ra khỏi bệnh viện mất rồi.". Tôi đi tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường.
Thật ra dù Singto không kêu tôi lên, tôi cũng định ghé qua nói với em ấy sẵn rồi. Vừa đúng ngày mai là ngày nghỉ của tôi.
*Gật* *Gật*
"Ngày mai ai tới đón Karn ra khỏi bệnh viện vậy? Có phải ba và mẹ không?". Tôi từng đi ward round vào 2 hôm trước, gặp ba mẹ của em ấy nữa, được nói chuyện với nhau một chút. Họ tốt tính lắm luôn. Và quan trọng là cả 2 đều là người giỏi nói chuyện, đặc biệt là mẹ của em ấy.
Không biết nhóc này có được tính cách như vậy từ ai.
*Gật* Gật*
"Karn về rồi chăm sóc phần bột cho đàng hoàng nhé, đừng để bị trúng nước. Cố gắng đừng để ẩm nữa. 3 tuần nữa thì có thể tới tháo bó bột.". May là xương chỉ bị