N THỨ HAI
Lúc đầu lĩnh vực chấn động rất nhẹ, nhưng Du Chấn Thiên vẫn phát hiện ra ngay, khi ấy lão không quan tâm, bởi vì lão có lòng tin tuyệt đối với lĩnh vực của mình, chỉ cần không phải là Phó Thương Khung, chắc chắn những người khác không thể phá nổi lĩnh vực của lão.
Trong đầu Du Chấn Thiên lúc này, bắt Du Tiểu Mặc mới là chuyện quan trọng nhất, ai ngờ chưa đầy một phút, lĩnh vực càng ngày càng chấn động mạnh.
Nơi hai người đang đứng là một không gian đen kịt, như bị nhốt trong một quả bóng đen, nhưng khi lĩnh vực bắt đầu chấn động kịch liệt, phía trên đỉnh đầu lại rơi xuống một mảnh vỡ đen xì, lĩnh vực đang sụp đổ.
Một mảnh rồi lại một mảnh, mỗi lần như có ai đó đang cầm một cái chùy sắt thật lớn nện mạnh, khiến cho lĩnh vực chấn động ầm ầm.
Trái tim Du Tiểu Mặc đập thình thịch, hắn có dự cảm, nhất định là Lăng Tiêu đã đến, cuối cùng cũng được cứu rồi, không cần đối mặt với lão hồ ly ghê tởm này. Hắn cứ nhìn thấy cái bản mặt già đau già đớn kia là lại thấy muốn ói, so với đám cực phẩm hắn gặp lúc trước, thì lão già trước mắt này mới là cực phẩm trong cực phẩm.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc tranh chủ lúc Du Chấn Thiên đang chú ý vào khe nứt, lén lút chạy khỏi quả bóng đen này, chỉ là hắn vừa khẽ động đã bị Du Chấn Thiên phát hiện ngay.
Cho dù lĩnh vực sắp sụp đổ, nhưng lão vẫn chưa quên Du Tiểu Mặc.
Nhìn thấy cử động mờ ám của hắn, cặp mắt lạnh như băng của Du Chấn Thiên như nổi lên sương mù âm u, ánh mắt lạnh lùng, như một con rắn hổ mang âm độc đang vận sức chờ tấn công, một giây sau, một bàn tay khổng lồ màu đen vồ về phía Du Tiểu Mặc.
“Lăng Tiêu, mau đến cứu em!” Du Tiểu Mặc vừa nhìn đã thấy không ổn, lập tức nhảy lên kêu gào, hắn tin chắc người công kích lĩnh vực của Du Chấn Thiên nhất định là Lăng Tiêu.
Không biết có phải lời cầu nguyện của hắn đã có hiệu lực hay không, khi bàn tay kia bao phủ phía trên Du Tiểu Mặc, sắp vồ xuống, lĩnh vực đã bị phá hủy.
Lĩnh vực màu đen vỡ vụn như mặt gương, từng mảnh từng mảnh vỡ rơi lả tả, bầu trời xuất hiện, ánh sáng chói mắt nhanh chóng tràn ngập xung quanh, đuổi đi u tối.
Du Tiểu Mặc theo phản xả nheo mắt lại, con mắt chỉ còn lại một đường nhỏ, bằng khe hở ấy, hắn có thể mơ hồ chứng kiến một bóng người đang ngược sáng đi về phía mình, đẹp tựa như thần tiên từ trên trời giáng xuống.
Du Chấn Thiên quay phắt sang, lão không bị chói mắt như Du Tiểu Mặc, nhìn thấy nam nhân phá vỡ lĩnh vực của mình, trong miệng phát ra một tiếng hừ lạnh, nếu là Phó Thương Khung có lẽ lão sẽ kiêng kị một hai, nhưng nếu là bại tướng dưới tay lão, Du Chấn Thiên hoàn toàn không để vào mắt.
Bàn tay đen khổng lồ kia lại phát lực, hung tợn vồ về phía Du Tiểu Mặc.
Lúc trước Du Tiểu Mặc mượn phút chốc Du Chấn Thiên dừng lại để kéo dài khoảng cách, thấy nó lại đánh về phía này, hắn không lộ ra vẻ hoảng loạn nữa.
Một tia ánh sáng màu tím bay thật nhanh tới, chắn trước mặt hắn, ngọn lửa màu tím như ốc vít xoáy tròn ghim vào độc thủ của Du Chấn Thiên, tốc độ xoay điên cuồng ngăn cản độc thủ vồ xuống, hơn nữa còn xoáy sâu vào trong làn khói đen, không bao lâu độc thủ đã bị đánh bại, biến mất trong hư vô.
“Lăng Tiêu, quả nhiên là ngươi, ngươi cho rằng ngươi bây giờ là đối thủ của ta sao? Bại tướng dưới tay ta vĩnh viễn cũng chỉ có thể làm bại tướng!”
Du Chấn Thiên hoàn toàn không hề bất ngờ với kết quả này, lão liếc mắt đã thấy tu vi của Lăng Tiêu cao hơn lần trước, dù trên mặt không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng lão đột nhiên dâng lên cảm giác nguy cơ.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã tăng thêm một sao, nếu cho y thêm mấy năm, nói không chừng sẽ phát triển đến độ cao ngang hàng với lão, trong mắt Du Chấn Thiên lóe lên sát ý, người như vậy phải bóp chết ngay trước khi y kịp phát triển.
Bây giờ Du Chấn Thiên lại cảm thấy may mắn vì thực lực của đối phương chỉ có năm sao, cho dù tu vi tăng thêm một sao thì có là gì, vẫn chênh lệch hai sao thôi, trước khi truyền thống của Linh Sơn khởi động, lão nhất định phải để thi thể của Lăng Tiêu nằm lại ở chỗ này.
Ngọn lửa màu tím đã được Lăng Tiêu thu lại, lộ ra dung nhan tuấn mỹ, giữa lông mày là hoa văn hình ngọn lửa màu tím, đây là dấu hiệu của Kỳ Lân tộc, chẳng biết tại sao khuôn mặt y lại có thêm vài phần yêu dị.
Cũng chẳng biết có phải do ảo giác của hắn hay không, Du Tiểu Mặc cảm thấy, lần này Lăng Tiêu bế quan xong có gì đó khang khác, ngoại hình thì không thay đổi rõ nét, nhưng cảm giác lại có chút bất đồng, cụ thể là ở đâu thì hắn không nói rõ được.
Lăng Tiêu lại cư xử như không hề nghe thấy Du Chấn Thiên nói gì, y đưa tay kéo phu nhân nhà mình vào trong lòng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau vết máu nơi khóe miệng hắn, đây là vết máu còn xót lại vì lau qua loa lúc trước, giọng nói rất trầm vang lên bên tai hắn, không nhanh không chậm, “Đau không?”
Du Tiểu Mặc không đoán được suy nghĩ của y, vốn định lắc đầu, suy nghĩ một lát lại khẽ gật đầu, “Hơi đau một chút…” Nói xong còn ho hai tiếng.
“Đau là tốt.” Lăng Tiêu thản nhiên nói, “Đau thì mới nhớ lâu, mặc dù ta cảm thấy chưa chắc em sẽ nhớ…”
Du Tiểu Mặc: “…”
Thực ra không cần nói thêm câu sau đâu
mà, chỉ cần câu trước đã đủ xấu hổ lắm rồi, thêm câu nữa đúng là phá hỏng hết không khí!
Đối diện, Du Chấn Thiên lạnh mặt khó chịu, dám bỏ qua lão!
Đang lúc lão chuẩn bị nổi bão, Lăng Tiêu lại lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng u ám chuyển về phía Du Chấn Thiên.
“Lão bất tử ở đâu ra thế, xấu như vậy mà cũng dám chìa mặt ra ngoài đường, không biết xấu hổ!”
“Phì!” Du Tiểu Mặc rất hợp tác, phì cười.
Sắc mặt Du Chấn Thiên còn âm u hơn cả đêm tối, dám mắng lão là lão bất tử, còn mắng lão xấu xí, khí tức toàn thân lập tức quay cuồng như bão táp, dường như ẩn chứa sự phẫn nộ vô cùng vô tận, không gian xung quanh cũng không chịu nổi mà vỡ nát, những khe hở này không vỡ trong vô thức mà tập trung xung quanh Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, như thể bị thao túng, như thể chỉ một giây sau sẽ nuốt chửng bọn họ vậy.
Thánh cảnh bảy sao lại tự tồn tại đứng đầu đại lục Thông Thiên, không đến cảnh giới ấy sẽ không biết họ lợi hại đến mức nào, đối với họ, điều khiển những vết nứt không gian kia chỉ là chuyện cỏn con.
“Vào không gian đợi ta.” Sau khi Lăng Tiêu thì thầm vào tai Du Tiểu Mặc những lời này, không đợi hắn đáp lại đã đưa hắn vào trong không gian.
Nếu như là lúc tước, hoặc đối thủ không phải là cường giả ở cấp bậc như Du Chấn Thiên, có lẽ Lăng Tiêu sẽ thoải mái để hắn đứng cạnh chứng kiến. Đúng như Du Chấn Thiên nói, giữa năm sau và bảy sao có một sự chênh lệch cực kỳ lớn, y không có niềm tin lắm.
Sóng lửa đầy trời như sóng biển bùng lên xung quanh Lăng Tiêu, ngọn lửa ngăn cản vết nứt không gian tiếp tục thu hẹp lại, cũng đấu tranh giằng xé với năng lượng không ngăn lan tràn từ những vết nứt kia.
Du Chấn Thiên phát hiện Lăng Tiêu thực sự có tài, nghe đồn lửa của y có khả năng thôn phệ, quả nhiên không giả, nếu không thì chỉ bằng tu vi năm sao của y không thể nào giằng co với lão lâu như vậy, phải biết rằng tu vi càng cao, sự chênh lệch càng lớn.
Nhưng dù là thế, Lăng Tiêu vẫn không phải là đối thủ của lão, lửa của y có mạnh đến mấy cũng không bù đắp nổi sự chênh lệch giữa hai sao.
Du Chấn Thiên hừ lạnh, chỉ thấy lão hét lớn một tiếng, nâng hai tay lên, bầu trời bỗng trở nên âm u, ngay trên đỉnh đầu Lăng Tiêu là một mảng sương mù dày đặc đen kịt đang dần dần ngưng tụ, trong màn sương mù kia như có cả đàn sinh vật kỳ quái quỷ dị nào đó đang quay cuồng, phàm là người bị nó vây quanh đều có cảm giác run rẩy vì bị vô số sinh vật hắc ám bao vây.
Đây là một trong những tuyệt chiêu của Du Chấn Thiên – Hắc Xà Cuồng Vũ.
Ngàn vạn con Hắc Xà nhiều như lông trâu mai xung phục quanh, chỉ chờ Du Chấn Thiên hạ lệnh là sẽ cho đối phương một kích trí mạng.
Lăng Tiêu ngẩng đầu, năng lượng không gian khắp bốn phía như bị đám quái vật chi chít trong sương mù cắn nuốt, có thể nghe được tiếng nhai rất khẽ, có lẽ lúc này người bình thường đã sợ tới mức hai chân như nhũn ra.
“Hôm nay để ngươi nếm thử Hắc Xà Cuồng Vũ của lão phu, sau khi ngươi chết không cần quá cảm kích lão phu đâu.” Hai tay Du Chấn Thiên cử động, dần dần khép lại, những khe hở xung quanh Lăng Tiêu cũng khép lại, như thể chúng chưa bao giờ xuất hiện.
Thực ra vết nứt không gian chính là chiêu thức phối với hợp Hắc Xà Cuồng Vũ, nếu Hắc Xà Cuồng Vũ không thôn phệ năng lượng không gian thì uy lực sẽ thấp hơn một nửa so với Hắc Xà Cuồng Vũ chân chính, mà sau khi thôn phệ năng lượng không gian, uy lực sẽ tăng lên gấp đôi, dù Phó Thương Khung có mặt ở đây cũng phải kiêng kị đôi chút.
Sở dĩ Du Chấn Thiên dùng chiêu này để đối phó với Lăng Tiêu là vì không muốn kéo dài thêm, chỉ lát nữa truyền tống của Linh Sơn sẽ mở ra, nhưng đây chỉ là một trong số lý do, nguyên nhân chính là lão lo động tĩnh ở nơi này sẽ dẫn những thế lực khác tới, nếu là minh hữu của lão thì tốt, còn nếu là Phó Thương Khung thì phiền toái.
Du Chấn Thiên vừa dứt lời, đám quái vật dày đặc trong sương mù đột nhiên bạo động, vô số tiếng rống chói tai truyền tới sau làn sương, sau đó đám sương mù đánh về phía Lăng Tiêu như có ý thức, quái vật ẩn núi bên trong đồng loạt mở cái miệng lớn như chậu máu cắn y.
Khí tức làm cho người ta sợ hãi ùa tới, trong nháy mắt đã bao phủ Lăng Tiêu…