Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 631: Tình huống kì lạ


trước sau

Du Tiểu Mặc không biết tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này, nhưng cuối cùng hắn cũng xác định mình đang ở trong ảo cảnh, bằng không thì sao chỉ bước một bước đã thoáng cái xuyên đến thế giới kia?

Tuy biết hắn nghe không hiểu, nhưng người đàn ông có làn da ngăm đen nọ vẫn cực kỳ nhiệt tình kéo hắn qua, nói bô bô một tràng với bạn mình bằng thứ ngôn ngữ của họ, có điều Du Tiểu Mặc cảm giác họ không có ác ý.

Sau đó, Du Tiểu Mặc liền đi cùng họ.

Cũng không lâu lắm, hắn biết mình hiểu sai rồi, đây không phải là Ai Cập, họ chỉ nói thứ ngôn ngữ có chút tương tự mà thôi, làn da ngăm đen, nhưng không phải là người màu, chỉ vì hành tẩu trong sa mạc nhiều năm, cho nên mới bị phơi nắng tới đen như vậy.

Những người này không phải là người bình thường, Du Tiểu Mặc cảm giác được sóng năng lượng rất khẽ trên người họ, đây là thứ mà chỉ tu luyện giả mới có, nhưng tu vi của họ rất thấp, thậm chí còn chưa tới Nhân cảnh.

Bọn họ đã đi được khoảng hơn nửa cái sa mạc, nhưng hoàn toàn không thấy một bóng người, cũng không thấy ốc đảo, trên đường chỉ dừng lại nghỉ ngơi, bổ sung nước một chút, sau đó lại tiếp tục đi về một hướng, họ có mời Du Tiểu Mặc uống nước, nhưng hắn không muốn.

Vốn cứ tưởng sẽ rời khỏi sa mạc như vậy, nhưng một đám đạo tặc sa mạc đột nhiên xuất hiện.

Cực kì đột ngột, thậm chí Du Tiểu Mặc còn không biết chúng chui ra từ đâu, dùng tu vi của hắn mà không cảm giác được gì, có khả năng sao?

Hiên nhiên là không thể nào!

Đạo tặc sa mạc là một đám người cưỡi lạc đà, khiêng đao côn, bởi vì quanh năm ẩn núp trong sa mạc, bọn chúng cũng có làn da rất đen, nhưng mỗi cặp mắt lại cực kỳ sáng ngời, giờ phút này cả lũ tham lam nhìn đội lạc đà, cười gằn đi tới.

Những người đàn ông kia rất đề phòng, đồng loạt rút ra một cây gậy bên dưới lạc đà, xông lên chém giết đạo tặc, phụ nữ và trẻ nhỏ thì sợ tới mức ôm chặt lấy nhau, run rẩy.

Khi người đầu tiên máu me be bét ngã xuống…

Du Tiểu Mặc nghi ngờ, đây thật sự là ảo cảnh đúng không? Nhưng thời điểm người thứ hai, người thứ ba ngã xuống, hắn không nhìn nổi nữa rồi, ai quan tâm ảo cảnh hay không, vì vậy hắn ra tay.

Trong mắt đội lạc đà, đám đạo tặc sa mạc cực kỳ khủng khiếp kia đã bị Du Tiểu Mặc đuổi chạy chỉ trong vài phút, hắn không giết chúng, nhưng tu vi và động tác của từng tên một đều bị hắn khống chế.

Cảnh tượng này khiến đoàn người kia trợn tròn mắt, nét mặt khó mà tin nổi. Nhưng khi họ nhìn về phía Du Tiểu Mặc lần nữa, trên mặt đã không còn vẻ nhiệt tình, mà chỉ còn sự sợ hãi và nỗi oán hận mơ hồ.

Đúng, chính là sợ hãi, hoàn toàn không có chút cảm kích sau khi được cứu giúp.

Điều này khiến Du Tiểu Mặc đang muốn trao đổi với họ sửng sốt, phản ứng gì thế này? Nói sao thì hắn cũng là ân nhân cứu mạng của họ mà, phải dùng tới loại ánh mắt này để nhìn hắn sao?

Du Tiểu Mặc quyết định không tính toán với họ nữa, dù sao tất cả cũng chỉ là thứ bên trong ảo cảnh.

Nhưng rất nhanh thôi, hắn đã được cảm nhận cảm giác bị bài xích hết lần này đến lần khác, rõ ràng là đang muốn chọc giận hắn, chắc đám người này đang chê hắn không đủ nóng tính thì phải.

Du Tiểu Mặc dứt khoát không đi cùng đường với họ nữa, hắn đi một mình, không lâu sau đã rời khỏi sa mạc. Cảnh tượng hiện lên trước mắt hắn là một khu kiến trúc rộng lớn, không ngừng kéo dài, gần như không thấy cuối cùng.

Ảo cảnh này cũng tận chức ghê ha, còn tạo cả thành trấn cho hắn, nhưng đến cùng thì phải làm sao mới thoát khỏi ảo cảnh đây?

Thời điểm hắn bước vào thành trấn, một luồng linh khí đập thẳng vào mặt, hắn đã phát hiện ra từ rất sớm, linh khí trong ảo cảnh cực kỳ đậm đặc, nhưng có vẻ đám người hắn từng gặp ở sa mạc không biết hấp thu, cho nên tu vi của họ thấp tới nỗi hắn không đành lòng nhìn thẳng.

Một năm sau.

Du Tiểu Mặc xuất hiện trong một ngõ nhỏ bẩn thỉu, hắn mặc quần áo của dân bản xứ – một khối vải lớn quấn trên người, như xác ướp vậy.

Nếu là người bình thường, chỉ sợ lúc này sẽ sinh ra tâm lý phản nghịch muốn trả thù xã hội, trả thù loài người, bởi vì sau khi Du Tiểu Mặc bước vào thành trấn, tất cả đều trôi qua giống như một thế giới giả tưởng.

Có vẻ đám người được hắn cứu trong sa mạc đã đi “tố cáo” với lãnh đạo của thành trấn. Ngày ấy, khi hắn vừa nghỉ ngơi trong khách sạn chưa đến một giờ thì xung quanh đã bị bao vây, ban đầu hắn chỉ định cho họ một bài học, nhưng Du Tiểu Mặc đột nhiên phát hiện thế giới này còn xuất hiện người có tu vi cao hơn hắn, đối phương núp trong bóng tối ngáng chân hắn không biết bao nhiêu lần.

Hắn hoàn toàn không biết kẻ kia là ai, nhưng hình như đối phương có thể dự đoán được vị trí của hắn cực kỳ chính xác, mỗi lần hắn xuất hiện ở đâu, chưa đầy nửa giờ sau sẽ có một đám người vũ trang đầy đủ tới bắt hắn, hại hắn sống một năm qua mà không ngừng thay đổi nơi ở, hình như chưa từng ở lại một nơi lâu hơn nữa giờ.

Đây thực sự là bên trong ảo cảnh sao?

Trời đất ơi, hắn sắp phát điên tới nơi rồi!

Du Tiểu Mặc phát hiện thế giới này hoàn toàn không có sơ hở nào, nói cách khác, nếu hắn không thể phá giải ảo cảnh, nói không chừng sẽ bị giam cần trong nơi này vĩn viễn.

Ảo cảnh bình thường đều thử thách thất tình lục dục và tâm ma của mỗi người, ngay từ đầu hắn cũng cho là vậy, nhưng về sau lại phát hiện căn bản không có chút manh mối nào, dường như đây là một thế giới chân thật, mà hắn thật sự là người bị bức tới nỗi sắp lâm vào ngõ cụt rồi.

Du Tiểu Mặc tuyệt vọng nghĩ, tên nào là kẻ đứng đầu những trò này?

Đúng lúc ấy, bóng đen luôn luôn ẩn nấp dưới
chân Du Tiểu Mặc chờ đợi thời cơn đột nhiên thừa dịp lúc hắn thư giãn, lẻn vào trong cơ thể hắn, một giây sau đã xuất hiện trong đầu hắn…

“Ha ha ha… Cuối cùng thì ta cũng tóm được cơ hội, vì giờ khắc này, ta đã chờ đợi suốt một năm, cuối cùng cũng thành công, ồ? Có vẻ vận khí của ta khá tốt, hóa ra là đan sư thải cấp tứ phẩm, lời to rồi!”

Giọng nói hưng phấn chói tai như nổ vang trong đầu hắn, có thể dùng bốn chữ để hình dung là cực kỳ khó nghe, còn kinh khủng hơn tiếng vịt đực gấp trăm lần, không thể nào miêu tả bằng lời.

Du Tiểu Mặc đau đớn ôm đầu, sau đó hắn cảm thấy bóng đen kia đang tấn công linh hồn của mình, vui tính ghê ha, linh hồn đâu phải là chỗ để đùa, hắn cảm nhận rất chân thực, cảm nhận được đau đớn sinh ra ngay giây phút linh hồn bị công kích, nếu giờ còn nghĩ đây là ảo cảnh thì tên của hắn có thể viết ngược rồi đấy!

Du Tiểu Mặc bắt đầu phản kích, tưởng rằng lẩn vào trong cơ thể hắn thì muốn làm gì cũng được hả?

Nếu như ở bên ngoài, nói không chừng hắn còn có thể kiêng kị đối phương một chút, Du Tiểu Mặc phát hiện bóng đen này chính là gã thần bí có thực lực cao hơn hắn, bây giờ gã tự xuất hiện, hắn cũng đỡ tốn công đi tìm gã.

Linh hồn và linh hồn đụng độ, tựa như phương thức đánh nhau nguyên thủy nhất, ai mạnh, người đó thắng!

Bóng đen kia phát ra một tiếng kêu chói tai, “Không thể nào, linh hồn của ngươi chỉ là một đan sư tứ phẩm, sao có thể cứng như vậy?” Đúng là cứng như sắp hóa thành thực thể đến nơi.

Du Tiểu Mặc cười lạnh một tiếng, sợ hả? Sợ thì tốt, vấn đề này hắn biết, nhưng hắn không định nói cho gã nghe.

Bóng đen muốn chạy trốn, giờ phút này gã mới hiểu ra mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Du Tiểu Mặc, linh hồn cứng rắn như vậy chỉ có đan sư thất phẩm trong truyền thuyết mới đánh lại được thôi.

Nhưng bóng đen đã chậm một bước, đã vào trong cơ thể hắn rồi, há lại có thể để gã chạy thoát. Du Tiểu Mặc khóa gã lại, từng chút từng chút tiêu diệt linh hồn gã, tên này cũng là một đan sư, hơn nữa còn là đan sư ngũ phẩm, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, nhưng vẫn không thể chống cự nổi, linh hồn gã đang tiêu hao từng chút từng chút một, càng ngày cảng mỏng manh, chỉ cần một kích nữa, gã sẽ tan thành mây khói.

“Đợi một chút, ngươi thả ta ra, ta nói cho ngươi biết một bí mật lớn, ngươi nhất định rất muốn biết nơi này không phải ảo cảnh, có đúng không?” Bóng đen không chịu nổi, vội vã cầu xin tha thứ, nếu không chịu thua, gã sẽ chết mất, thân tử đạo tiêu.

Du Tiểu Mặc ngừng công kích, nhưng không phải vì lời của gã, hắn cười lạnh: “Cái này còn cần tới ngươi nói cho ta biết à, ngươi tưởng ta ngu lắm hả, đến bây giờ mà vẫn không rõ ràng nơi này căn bản không phải là ảo cảnh khỉ gió gì sao?”

Bóng đen vội nói: “Ta biết trong lòng ngươi có rất nhiều nghi hoặc, ta cũng có thể giải đáp cho ngươi.”

“Được, vậy ngươi nói xem, đến cùng thì Thông Thiên Điện đang làm trò gì?” Du Tiểu Mặc dứt khoát đi vào chính đề.

Bóng đen như đang khó khăn nuốt một ngụm nước tắc nghẹn trong cổ, “Nơi này là thật, chắc ngươi đã biết, thực ra đây là thử thách thứ hai của Thông Thiên Điện, không chỉ ngươi, kể cả những người khác cũng đang trải nghiệm những chuyện như thế này, cái căn bản của sức mạnh linh hồn chính là linh hồn, nói cách khác linh hồn cực kỳ quan trọng, vì thế cửa ải này đang kiểm tra linh hồn của các ngươi, nếu như ngươi thất bại, đến lúc ấy ta cũng truyền tống ngươi ra ngoài, đáng lẽ tất cả những lời này không được nói cho ngươi biết, bởi vì nói ra có nghĩa là thất bại.”

Du Tiểu Mặc cười khẽ một tiếng, “Cho nên ý ngươi là ta đã thất bại?”

Ánh mắt bóng đen lóe lên, “Ngươi thả ta ra, ta thề không nói với bất cứ ai, hơn nữa còn cho ngươi vượt qua thử thách.”

“Ngươi đang lấy việc công làm việc tư.” Nét mặt Du Tiểu Mặc có chút sâu xa khó đoán.

Bóng đen cười khổ nói: “Ai mà ngờ tên tiểu tử nhà ngươi lại lợi hại như vậy, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của ngươi, ta nghĩ đại khái thì đây là lần đầu tiên ta bị thí sinh đánh cho thảm thiết như vậy còn phải cầu xin tha thứ, ta chỉ hy vọng sau khi rời khỏi nơi này, ngươi đừng nói chuyện này cho người khác.”

Du Tiểu Mặc mỉm cười, “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không nói cho bất cứ ai đâu, sát hại người của Thông Thiên Điện không phải là chuyện vẻ vang gì, nhỡ bị người khác phát hiện, rất bất lợi với ta, ngươi nói có đúng không, kẻ miệng đầy dối trá?”

Bóng đen hoảng hốt.

Sau đó sát khí bao phủ khắp toàn thân gã.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện