Chỉ là từ phu nhân này đã bị Lăng Tiêu phản bác ngay lập tức.
Nguyên nhân hả, đương nhiên là chỉ y mới được gọi như thế, Lăng Tiêu thích nhất dùng giọng điệu tán tỉnh để gọi phu nhân nhà mình, đây là niềm vui thú giữa phu phu mà, không thể để Hoa Cô làm hỏng được.
Hiếm lắm mới thấy Hoa Cô lộ vẻ lúng túng, nàng vốn là người tỉ mỉ, nhìn nét mặt như táo bón của Du Tiểu Mặc là biết ngay mình nói sai rồi, cuối dùng Du Tiểu Mặc bảo Hoa Cô cứ gọi Du thiếu gia là được, bởi vì hắn thích cái danh xưng này lắm lắm ấy.
Hoa Cô thấy thiếu chủ không phản bác, liền thuận thế gọi một tiếng Du thiếu gia.
Trong Tiếu các có bốn thành viên Thiên Cẩu, cũng có khế ước thú của Du Tiểu Mặc là Xà Cầu và Tiểu Hắc, tính cách của hai đứa này đều thuộc kiểu chững chạc, nhìn thấy họ tới nét mặt rất bình tĩnh.
Du Tiểu Mặc còn định chạy tới ôn chuyện với hai đứa, cơ mà giữa đường lại bị Lăng Tiêu kéo đến chủ vị, trên chủ vị có hai chiếc ghế, một là của Lăng Tiêu, còn một cái không biết là của ai.
Sau khi ngồi xuống, Lăng Tiêu liền đi thẳng vào vấn đề.
Mọi người cũng quen ngắn gọn không dài dòng, hiệu suất khá cao, chưa tới một giờ đã giải quyết xong vài vấn đề.
Du Tiểu Mặc chán muốn chết, mãi tới một lát sau mới nghe được chuyện có liên quan đến mình.
Thiên Đao đề nghị: “Thiếu chủ, ta hy vọng mạng lưới tình báo của Thiên Cẩu có thể kết hợp với năng lực của khế ước thú Hoàng Thử thú của Du thiếu gia, bản thân mạng lưới tình báo có quá ít nhân viên, nếu cả hai có thể kết hợp lại, hiệu suất sẽ rất cao.”
Lăng Tiêu không trả lời ngay mà quay sang trưng cầu ý kiến của Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc nghĩ dù sao cũng là “người một nhà” rồi, thích kết hợp thì cứ kết hợp đi, “Các ngươi cứ xem rồi làm, lúc về ta sẽ nói với Khí Cầu một tiếng.”
Mọi người sững sờ.
Nhưng rất nhanh đã kịp nhận ra Khí Cầu mà hắn nói chính là Hoàng Thử thú, đối với sở thích đặt nhũ danh cho khế ước thú của Du Tiểu Mặc, tất cả người ngồi ở đây đều đã biết hết, đừng thấy đám Xà Cầu không đứa nào thích nhũ danh của mình, nhưng tên nào tên nấy rất khoái trá chọc ghẹo đồng bàn, vậy là cứ đứa này gọi nhũ danh của đứa kia trước mặt người khác, đứa bị gọi liền mất hứng, cũng trả thù lại, sau đó huyên náo tới nỗi ai ai cũng biết.
Vấn đề tiếp theo liên quan tới cường giả cấp mười hai ở Bạch Cốt trấn.
Đối phương là một gã Thánh cảnh một sao, trong thế cục hỗn loạn này, một gã cường giả cấp mười hai cũng có tác dụng rất quan trọng, nếu như có thể mời gã vào, thực lực của Thiên Cẩu sẽ tăng thêm một bậc.
Nhưng động tâm cũng chỉ là động tâm thôi, phải xác định người kia không có vấn đề mới được.
Kẻ này xuất hiện vào khoảng hai tháng trước, gã là người có thực lực mạnh nhất Bạch Cốt trấn, những người khác bị gã đàn áp chỉ biết giận mà không dám nói gì, cũng có không ít người gia nhập vào thế lực của gã, tới hôm nay đã phát triển thành một thế lực nhỏ có khoảng ba mươi đến bốn mươi người, còn nhiều hơn cả Thiên Cẩu nữa, thực lực thấp nhất cũng cỡ Đế cảnh.
Trong khoảng thời gian Lăng Tiêu dưỡng thương, Thiên Đao đã sớm phái người giám sát gã kia, nhưng hành vi của gã không có chỗ nào khả nghi, cơ bản là không tìm được manh mối gì.
Thoạt nhìn thì đúng là không có vấn đề, nhưng Thiên Đao đâu dễ bị lừa, càng không có vấn đề càng khả nghi.
Thiên Đao đã sớm điều tra lai lịch của gã, không ngờ việc này còn liên quan tới Cửu Đầu Xà Hoàng phụ thân của Ngân Qua.
Cả tộc Cửu Đầu Xà Hoàng chỉ còn lại mỗi Ngân Qua và phụ thân của y, ở Tây Cảnh này có thể coi là Đế Vương thú cấp mười hai khiêm tốn nhất, không mở rộng địa bàn, không tham dự vào đấu tranh trong Tây Cảnh.
Thường thì các thế lực khác cũng không muốn gây sự với nhân vật nóng tính như Cửu Đầu Xà Hoàng, ấy thế mà có một người lại dám, người này chính là thiên địch của Cửu Đầu Xà Hoàng – Xà Điêu, thực lực của lão này tương đương với Cửu Đầu Xà Hoàng, dưới trướng có không ít tiểu đệ, cường giả cấp mười hai ở Bạch Cốt trấn cũng là một trong số đó.
Nhưng không phải gã tự nguyện, mà là Xà Điêu lạm dụng quyền uy khiến gã không thể không khuất phục lão.
Mãi tới một đoạn thời gian trước, Xà Điêu chạy tới gây sự với Cửu Đầu Xà Hoàng, đại khái là lần này đã làm lão Xà Hoàng phát bực, lúc xông tới thì hăng hái tự tin lắm, khi về thì sắc mặt tái nhợt, có vẻ bị trọng thương, cùng ngày phải đi bế quan.
Gã nọ tranh thủ cơ hội này để bỏ trốn, gã biết rõ lần này Xà Điêu sẽ phải bế quan rất lâu, cho nên gã muốn mượn khoảng thời gian này tìm một chỗ dựa vừa mạnh vừa vững chắc.
Chỉ là những cường giả thành danh đã lâu kia không cần thêm thuộc hạ, vì thế gã quyết định gia nhập vào thế lực của Lăng Tiêu mới nổi danh gần đầy, với chiến tích làm Du Chấn Thiên và Thông Thiên Đế trọng thương của y, Xà Điêu tuyệt đối không phải là đối thủ, chưa kể Lăng Tiêu vẫn chưa thành lập thế lực, lúc này mà gia nhập rất dễ nhận được tín nhiệm từ y.
Tuy nói với thực lực của Lăng Tiêu thì không để Xà Điêu vào mắt cũng là chuyện bình thường, nhưng Thiên Đao cứ có cảm giác miếng thịt từ trên trời rơi xuống này không dễ gặm, cho nên vẫn chần chừ không đưa ra quyết định.
“Tiếp tục quan sát, tìm hiểu rõ mục đích thực sự của hắn.” Sau khi nghe xong Lăng Tiêu im lặng vài giây mới quyết định.
Thiên Đao không cảm thấy bất ngờ, trên thực tế suy nghĩ của hắn và Lăng Tiêu đều giống nhau, người này có một vài chỗ rất kì lạ, không biết rõ ràng, bọn họ tuyệt đối không thể cho gã gia nhập Thiên Cẩu.
“Thiên Đao, ngươi có nghe được tin tức của Ngân Qua và Phong Trì Vân không?” Du Tiểu Mặc thấy có vẻ họ đã bàn ổn thỏa, liền hỏi một vấn đề mà mình khá quan tâm.
Bởi vì tình cảm giữa Ngân Qua và Phong Trì Vân không được lão Xà Hoàng chấp nhận, cho nên ngay từ lúc được tự do, hai người đã dắt tay nhau bỏ trốn, nghe nói là định đi du lịch, lâu lắm rồi hắn không nhận được tin tức của hai người.
Thiên Đao đáp: “Không có.”
Du Tiểu Mặc hơi buồn phiền một chút, xem ra Ngân Qua và Phong Trì Vân vẫn chưa trở về.
Thiên Đao nói: “Nếu như Du thiếu gia muốn
biết, ta có thể phái người đi nghe ngóng, chỉ là tình thế ở đại lục Thông Thiên hiện nay rất hỗn loạn, muốn tìm được họ sẽ rất khó.”
“Thôi, không cần đâu.” Du Tiểu Mặc lắc đầu, không muốn làm phiền mọi người, hiện tại nhân số của Thiên Cẩu còn không đủ dùng, nếu phái người đi tìm nữa thì đúng là càng eo hẹp hơn, chưa kể bây giờ cả hắn và Lăng Tiêu đều rất nổi danh, Ngân Qua và Phong Trì Vân mà muốn gặp hắn lúc nào cũng có thể tới sơn mạch Quỷ Trủng.
Thiên Đao gật đầu, hoàn toàn không ngạc nhiên, thực ra hắn đã sớm đoán được rồi, hỏi tiếp: “Du thiếu gia, không biết tình hình hiện tại của Thiên Quỷ thế nào rồi?”
“À, hắn sắp đột phá rồi, chắc không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại.” Du Tiểu Mặc một tay chống cằm, nét mặt bắt đầu ra vẻ thờ ơ.
Lăng Tiêu đứng lên, nhìn Thiên Đao rồi nói: “Hội nghị hôm nay đến đây thôi, những việc khác ngươi cứ tự xem mà an bài.”
Mặc dù y được Lân Cổ giao cho tiếp quản Thiên Cẩu, nhưng cái sự chỉ tay năm ngón này thì học cũng học được triệt để lắm cơ, rất là xứng chức.
May mà Thiên Đao đã sớm quen cái tác phong này từ Lân Cổ, bây giờ đổi thành Lăng Tiêu, có thể nói là thích nghi đến không thể thích nghi hơn.
Sau đó hai người trở về cung điện.
Mặc dù không biết đại hội đan sư có được tổ chức nữa không, nhưng Du Tiểu Mặc cảm thấy ước định của Lăng Tiêu và người nọ chưa chắc đã bị hủy bỏ.
Trước mắt thì chỉ còn chín tháng nữa là đến thời hạn rồi, tu vi của hắn vẫn chỉ là tứ phẩm, hoàn toàn không đủ nhìn, cho nên tiếp theo hắn cần phải cố gắng phấn đấu.
Cùng lúc đó, Bách Điểu cốc.
Tiểu Kê đã ba bốn tuổi vẫn là một em bé trắng trắng mập mập, khờ khạo hồn nhiên, đáng yêu vô cùng, nhưng nhờ có sự dạy bảo của đại trưởng lão, trái tim bé nhỏ kia đã đen đến nỗi không thể đen hơn.
Mặc dù người ở Bách Điểu cốc đều đối xử với nó rất tốt, đương nhiên là ngoại trừ phe của nhị trưởng lão Cơ Hách, nhưng Tiểu Kê vẫn chưa bao giờ quên mục đích thực sự khi trở lại Yêu Hoàng tộc, là để làm mật thám cho chủ nhân và lão đại, hơn nữa nó còn nhận được nhiệm vụ lão đại giao cho.
Từ khi Tiểu Kê nói thẳng về việc nó đã bị khế ước, phe của Cơ Hách vẫn coi đây là cái cớ để kéo nó xuống ngựa, lý do là Yêu Hoàng tộc không thể có một cốc chủ đã khế ước với loài người, còn là khế ước bình thường nữa chứ, họ cho rằng đây là sự sỉ nhục đối với Yêu Hoàng tộc.
Nhưng phe của Cơ Hách khá yếu, tiếng phải đối của họ chưa kịp dâng lên nổi sóng gió gì trong Yêu Hoàng tộc thì đã bị đại trưởng lão Cơ Ông thẳng tay trấn áp, nguyên nhân chính là vì đây là khế ước bình thường.
Nếu là khế ước bản mệnh, có lẽ Cơ Ông thật sự sẽ phải suy ngẫm xem có nên để Cơ Ninh Vũ kế thừa vị trí cốc chủ hay không, bởi vì khế ước bản mệnh không thể giải trừ được, cho nên tình huống mà Tiêu Kể gặp phải bây giờ chính là nó bị bắt phải giải trừ khế ước với Du Tiểu Mặc.
Tiểu Kê ngoài miệng đã đồng ý, thực tế thì không ai biết trong đầu nó đang nghĩ gì.
Từ khi trở lại Yêu Hoàng tộc, Cơ Ông đã dạy nó rất nhiều thứ, làm một bé trai ngoan ngoãn ngây thơ đã mọc lệch mất rồi, có thể tưởng tượng nó đã được học những gì.
Có lẽ Cơ Ông tuyệt đối không thể ngờ được, có một ngày những thứ ông dạy cho Tiểu Kê lại được nó áp dụng với chính mình.
Cũng bởi vì chuyện này khiến trong tộc vang lên không ít tiếng phản đối, nhưng sự sủng ái của Cơ Ông dành cho Tiểu Kê vẫn không hề giảm. Tiểu Kê đã trở về Yêu Hoàng tộc mấy năm rồi, đã sớm không phải là đứa bé chỉ có thể ngồi trong lòng Cơ Ông như lúc trước nữa.
Một ngày đẹp trời.
Hai tộc nhân của Yêu Hoàng tộc đang dùng vẻ mặt khổ sở nhìn đứa bé trước mặt họ, hiện tại có ai còn không biết tâm can bảo bối của đại trưởng lão – Cơ Ninh Vũ chứ, đúng là hứng như hứng hoa, nâng trong tay sợ ngã, không dám đuổi, cũng không thể chạm vào, làm bọn họ thật khó xử.
“Thiếu cốc chủ, ngài đừng làm khó dễ chúng ta nữa, thật sự không phải là chúng ta không cho ngài vào, chỉ là nơi này là cấm địa, đại trưởng lão đã từng căn dặn, bất luận kể nào cũng không được phép vào.” Tộc nhân lên tiếng có mái tóc màu nâu nhạt, giờ phút này mặt nhăn nheo chẳng khác nào khổ qua.
“Ta mặc kệ, ta cứ muốn vào đấy.”
Bé trai phun ra mấy câu non nớt, mặc dù bé xíu vậy thôi nhưng không ai dám xem thường nó, phàm là người xem thường đứa nhỏ này đều đã nằm trên giường hết rồi. Dường như cái câu nhìn người không thể nhìn bề ngoài được dành riêng cho Cơ Ninh Vũ ấy, ai mà ngờ cục thịt mập mập nhỏ nhỏ này lại có tu vi Thần cảnh chứ? Phải biết từ lúc nó sinh ra đến giờ mới có vài năm ngắn ngủn mà thôi.
Nhưng họ càng không ngờ được, tu vi của Tiểu Kê có hơn phân nửa là lấy được từ hồ linh thủy của Du Tiểu Mặc, đương nhiên cũng không thể vì chuyện này mà phủ nhận thiên phú của nó.
Thấy nó nói như vậy, hai người không biết làm sao cho phải, xem ra phải đi tìm đại trưởng lão.
Đúng lúc này, trong cấm địa truyền ra một giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm.
“Kẻ nào dám huyên náo ở chỗ này?”