Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 662: Lời đồn


trước sau

Mấy tháng sau đó, sinh hoạt của Du Tiểu Mặc lại như một đường thẳng.

Hắn bỏ nửa tháng chỉ để củng cố cảnh giới ngũ phẩm, tiếp theo cũng không nóng nảy đột phá lên lục phẩm, những chuyện như tu luyện không thể quá mức vội vàng, phải tiến hành theo chất lượng mới được.

Bây giờ hắn đang mời người khác in ấn những tư liệu trong ngọc giản lấy được từ bộ lạc Thủy Tây thành sách, lúc trước hắn nghĩ không có nhiều cơ hội để vào thư khố, cho nên dùng rất nhiều ngọc giản, mỗi ngọc giản đều ghi lại vô số nội dung, kể cả tư liệu trước khi đại chiến viễn cổ xảy ra.

Phương Thần Nhạc nghe Phục Tử Lâm nói Du Tiểu Mặc đã tự xây một thư phòng, cần rất nhiều sách để đặt đầy giá sách, vậy là dù lúc ấy thời gian hắn ở trên lầu hai khá ngắn, nhưng cũng đã ghi chép rất nhiều thứ vào ngọc giản.

Bởi vì có một vài nội dung không thể truyền ra ngoài, Du Tiểu Mặc còn cố ý nhờ Thiên Đao giới thiệu cho hắn.

Trên thực tế đúng là Thiên Đao có quen biết một người, đối phương đam mê và thích sưu tầm sách, chính người này cũng có một lượng thư tịch rất lớn, hơn nữa không cho người ngoài xem, nhưng người nọ có một yêu cầu.

Hắn có thể giúp Du Tiểu Mặc sao chép sách miễn phí, nhưng phải cho hắn một bản những nội dung có trong ngọc giản, hình như là vì có một vài nội dung trong Tàng Thư các của hắn không có.

Du Tiểu Mặc vui vẻ đồng ý, chỉ cần không truyền ra ngoài là được, vì cám ơn, Du Tiểu Mặc còn tặng Thiên Đao hai vò linh tửu cực phẩm, loại linh tửu này được ủ bằng linh thủy đó, sự quý giá của nó không thể dùng linh tinh để ước lượng nữa rồi.

Du Tiểu Mặc đã nếm thử, hắn phát hiện linh tửu được ủ bằng linh thủy có một tác dụng nghịch thiên, đó chính là bồi dưỡng và tu bổ cho linh hồn.

Bất luận là đan sư hay tu luyện giả, linh hồn đều là cái căn bản nhất.

Về sau Thiên Hận biết chuyện này, thời điểm y đại chiến ở Thông Thiên Điện đã làm linh hồn bị tổn hại đôi chút, mặc dù về sau linh hồn trốn được, cũng đã có cơ thể mới, nhưng vết thương trên linh hồn chưa khôi phục, vì vậy mặt dày mày dạn chạy sang xin Du Tiểu Mặc một vò.

Kết quả là các thành viên khác cũng biết, nhao nhao chạy tới tìm hắn đòi uống rượu.

Du Tiểu Mặc rất cảm kích họ vì đã tới Thông Thiên Điện cứu hắn, nhưng hắn không thể chia cho mỗi người một vò được, từ khi Lăng Tiêu hấp thu hết một phần ba hồ linh thủy, hắn cũng không dám tùy tùy tiện tiện lãng phí linh thủy nữa rồi.

Số linh thủy còn dư lại phải dùng để tưới linh thảo, hắn bắt đầu lo lắng cung không đủ cầu.

Chẳng biết vì nguyên nhân gì, hiện tại mỗi ngày sản lượng của hồ linh thủy ít hơn trước kia một nửa, việc này là do hắn tình cờ phát hiện ra.

Du Tiểu Mặc phỏng đoán có lẽ là liên quan tới sự cố ở di tích Đào Nguyên. Ngày ấy hắn trốn vào không gian để tránh Du Chấn Thiên, ai ngờ lại bị lão tấn công, khiến không gian bị nứt, về sau khe nứt kia đã biến mất, hắn cứ tưởng không sao cũng không để ý nữa.

Nếu cứ phát triển theo tình hình này, có một ngày linh thủy trong hồ sẽ cạn, đến lúc ấy hắn chỉ có thế sống bằng vài giọt linh thủy sinh ra mỗi ngày, sao mà đủ được!

Vì chuyện này, Du Tiểu Mặc buồn tới muốn bạc đầu luôn á, nhưng trước mắt hắn chưa tìm được biện pháp giải quyết, cho nên đành phải cố gắng hạn chế sử dụng linh thủy, trước khi tìm được biện pháp giải quyết, hắn không có ý định ủ linh tửu nữa.



Thiên Đao làm việc rất nhanh, trong một tháng ngắn ngủn, hắn đã cho người bí mật truyền tin tức ra, bản thân chuyện này đã như một quả bom, không cần phải kích động, đã có người khiếp sợ lan truyền khắp nơi.

Rất nhanh, tin tức này đã tới tai Tứ Linh.

Kỳ Lân tộc phản ứng đầu tiên, trong lòng người của Kỳ Lân tộc, Lân Thiếu Dật chính là người thừa kế trong tương lai, một người xuất sắc như vậy, tiền đồ sáng lạn vô hạn, làm sao lại trở thành thủ lĩnh của Hắc Tri Chu được.

Bây giờ rất nhiều người đều biết, sự mất tích và tử vong của hậu bối Tứ Linh đều do bàn tay của Hắc Tri Chu. Đương nhiên, chuyện này cũng do Thiên Đao sai người truyền đi.

Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.

Trong quá trình điều tra, Thiên Đao đã phát hiện ra một ít dấu vết, sau đó hắn rốt cục cũng xác định được sự mất tích của Cơ Vân Lang có liên quan tới Hắc Tri Chu. Nhắc tới cũng phải nói là tình cờ ghê, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu có chút thù hận với Cơ Vân Lang, rất nhiều người đều biết chuyện này, mặc dù khi ấy Lăng Tiêu không phải là thiếu chủ thực sự của Thiên Cẩu, nhưng Thiên Đao vẫn sai người để ý Cơ Vân Lang, nếu không nhờ việc này, cũng chẳng biết tới năm nào tháng nào mới vạch trần được chân tướng.

Tin tức vừa lan ra, Yêu Hoàng tộc lập tức trút hết cơn giận dữ lên Hắc Tri Chu, còn ba tộc khác ư, hiển nhiên vụ án này có cùng một hung thủ, nếu đã biết kết quả họ cũng không cần phải tra xét nữa.

Nhưng Hắc Tri Chu đã sát hại một hậu bối của Kỳ Lân tộc, nếu như Lân Thiếu Dật là thủ lĩnh của Hắc Tri Chu, sao gã có thể làm vậy với tộc nhân của mình? Còn nữa, làm vậy có lợi lộc gì cho gã?

Các kiểu chất vấn liên tiếp xuất hiện, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Kỳ Lân tộc, mọi cử động của Lân Thiếu Dật đều bị giám thị, Tổ Mã cũng không dám gặp gã thêm lần nào nữa, chỉ có thể âm thầm lén liên lạc.

Sau chiến tranh ở Đông Châu, Hắc Tri Chu lại gặp phải tổn thất cực lớn.

Yêu Hoàng tộc phái người đi tiêu diệt một cứ điểm của Hắc Tri Chu, chém chết bảy tám gã cường giả cấp mười một và một cường giả cấp mười hai.

Lân Thiếu Dật vẫn chưa tỏ thái độ, gần đây thần long thấy đầu không thấy đuôi Kỳ Lân chủ đột nhiên
gọi hắn tới.

Tu vi của Kỳ Lân chủ là cấp mười hai bảy sao đỉnh phong, bởi vì bản thể là Đế Vương thú cho nên còn mạnh hơn Du Chấn Thiên một chút, ông từng tham gia đại chiến viễn cổ và bị thương, về sau vẫn luôn bế quan, số lần ra mặt ít đến thương cảm, cho nên ngay cả Lân Thiếu Dật cũng không biết đến cùng thì Kỳ Lân chủ có khôi phục lại trạng thái của thời kỳ cường thịnh không.

Chỉ sợ lần triệu kiến này không đơn giản như vậy!

Lân Thiếu Dật không nắm chắc được trăm phần trăm, cho nên gã chỉ do dự một lát rồi tới gặp Kỳ Lân chủ.

Kỳ Lân tộc ở trong hư không, tất cả các tộc nhân đều ở nơi đây, Kỳ Lân chủ ở trong tòa nhà nằm trên vị trí cao nhất.

Lân Thiếu Dật bước lên bậc thang, đi nhanh tới cổng chính của tòa nhà, còn chưa gõ cửa, giọng nói thâm trầm tang thương của Kỳ Lân chủ đã vang lên, bảo gã đi vào.

“Tộc trưởng, không biết ngài gọi Thiếu Dật tới đây là có chuyện gì quan trọng?”

Ánh mắt Lân Thiếu Dật nhìn về phía bức tường nước, bên kia bức tường là một bóng người mơ hồ, Kỳ Lân chủ đứng ngay đằng sau bức tường ấy. Mặc dù nhìn thấy bóng, nhưng gã không thể cảm nhận được khí tức của ông, sở dĩ Lân Thiếu Dật không thể nào xác định được liệu thương thế của Kỳ Lân chủ đã hồi phục hay chưa cũng là vì bị bức tường nước này cản trở.

Bóng người phía sau màn nước khẽ nhúc nhích, thật lâu sau, giọng nói của Kỳ Lân chủ lại truyền tới, mang theo vẻ cổ xưa đến mơ hồ.

“Trong khoảng thời gian này, ngươi hãy ở lại trong tộc đi, không được đi đâu!”

Ánh mắt Lân Thiếu Dật lạnh lẽo, “Tộc trưởng, con…”

“Khỏi cần nhiều lời, ta đã biết hết chuyện bên ngoài, nếu như ngươi trong sạch, lời đồn sẽ tự sụp đổ.” Kỳ Lân chủ dùng sự cường thế không dung tha cắt ngang lời gã.

“… Vâng!” Một lát sau, Lân Thiếu Dật thu liễm ánh mắt.

Lân Thiếu Dật đi rồi, Kỳ Lân chủ đi về phía phòng ngủ, ngồi xuống một chiếc giường đá, giường đá có khắc một trận pháp cổ xưa, hoa văn đã hơi mờ, không biết tồn tại bao nhiêu năm rồi, ánh sáng màu đỏ lóe lên, Kỳ Lân chủ ngồi phía trên đã biến mất.

Lúc xuất hiện lại, xung quanh biến thành một nơi âm u ẩm ướt, như là lao tù.

Nhưng càng đi vào bên trong, cảnh tượng càng khoáng đạt hơn, trải qua một loạt trình tự phức tạp, cuối cùng Kỳ Lân chủ xuất hiện trên một bệ thờ cổ xưa, khắp xung quanh bệ thờ là những đường vân kỳ quái, lướt qua thì có vẻ giống trận pháp, nhưng nhìn kỹ lại không phải.

Bên trong bệ thời là một bộ xương Kỳ Lân được đặt ngay ngắn, bộ xương có màu vàng kim óng ánh, tản ra uy áp khủng khiếp lờ mờ, nếu không có bệ thờ kiếm chế, có lẽ luồng uy áp này sẽ chọc thủng bầu trời.

Kỳ Lân chủ chắp tay sau lưng, đứng trước bệ thờ im lặng thật lâu, giọng nói của ông chậm rãi quanh quẩn khắp bệ thời, mang theo sự nặng nề khó nén, “Mới đảo mắt mà ngài đã mất nhiều năm như vậy, nhưng chẳng biết tại sao, ta có dự cảm, chuyện này sẽ không giấu giếm được lâu nữa, những gì ta có thể giúp ngài cũng chỉ có ngần ấy thôi…”



Lân Thiếu Dật bị cấm túc, rất nhiều việc không thể đích thân ra mặt, Tổ Mã đành phải thay thế, dù sao rất nhiều người đều biết thân phận của nàng, bộ lạc Cổ Mã đã rơi vào tay Hạ Âm, nàng không còn liên quan gì tới bộ lạc Cổ Mã nữa.

May mà từ xưa tới này Lân Thiếu Dật ít khi đích thân xuất hiện để xứ lý việc của Hắc Tri Chu, tất cả đều giao cho Tổ Mã và những người khác, bởi vậy sự vắng mặt của gã không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn.

Nhưng lửa giận của Yêu Hoàng tộc, Chân Long tộc và Huyền Quy tộc không dễ dập tắt như vậy, nhất là khi đã điều ra được cái chết của Cơ Vân Lang có liên quan tới Hắc Tri Chu, Cơ Hách không từ bỏ ý đồ, lão luôn kích động Chân Long tộc và Huyền Quy tộc đối đầu với Hắc Tri Chu. Hiện tại, Hắc Tri Chu đã không dám liều lĩnh như trước.

Tổ Mã xin chỉ thị từ Lân Thiếu Dật một lần cuối cùng, sau đó quyết định ở ẩn một thời gian, cho Hắc Tri Chu có thời gian tĩnh dưỡng, tình cờ là mấy tháng sau đại hội đan sư cũng sẽ diễn ra, đến lúc ấy Tổ Mã vẫn phải tham dự.

Về phần ước định với Lăng Tiêu, không cần phải nói, đương nhiên là giải quyết ở đại hội rồi.

Sau khi Hắc Tri Chu yên tĩnh lại, thế cục hỗn loại ở Tây Cảnh mới nguôi dần, mấy năm qua các thế lực lớn đã tổn thất không ít cường giả, có điều lời đồn không được dập tắt cùng chiến tranh, ngược lại càng ngày càng lan ra mãnh liệt, bởi vì chuyện Lân Thiếu Dật cấm túc đã truyền ra, rất nhiều người đều nghĩ đây chính là lý do Hắc Tri Chu thu tay lại.

Tây Cảnh vừa yên ổn, bên phía Nam Lục cũng dần dần bình tĩnh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện