Quảng trường vẫn bao la như trước nhưng số người chen chúc ở nơi này còn nhiều gấp ba lần hôm báo danh, rậm rạp chằng chịt, nếu là người có chứng sợ hãi đông đúc chắc sẽ không chịu nổi.
Hôm nay là ngày đầu tiên đại hội đan sư chính thức mở màn, ngoại trừ đan sư tham gia tranh tài thì khắp xung quanh đều là đám đông vây xem, tất cả sôi nổi vây quanh khán phòng, người của Tiêu Dao Viện bận rộn tới nỗi tay chân loạn xạ, bởi vì nhân thủ không đủ cho nên họ đành phải mời hại đại công hội giúp đỡ.
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu tách ra ở cửa vào.
Ở cửa chính có hai lối đi, một đường dẫn tới khán phòng, đường còn lại dẫn tới sân đấu.
Ngoại trừ thí sinh và trọng tài thì không ai được phép bước vào sân đấu, ngay cả giám khảo cũng có lối đi riêng tới vị trí của mình.
Nói đến giám khảo, ban giám khảo lần này có tổng cộng năm vị, trong đó có viện trưởng và đại trưởng lão đức cao vọng trọng của Tiêu Dao Viện, ba người khác là người của Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công hội, bao gồm cả sư phụ của Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ.
Thời điểm chỉ còn mười lăm phút nữa là mở màn, năm vị giám khảo đã đến.
Du Tiểu Mặc vừa đi vào đã thấy Cửu Dạ và Kiều Vô Tinh, hai người đã tới trước, từ lúc ấy tới giờ vẫn đứng ở cách cửa không xa để chờ hắn, mặc dù có rất nhiều người đi qua, nhưng chỉ cần Du Tiểu Mặc bước vào là họ đã phát hiện ra ngay.
“Tiểu Mặc huynh đệ, bên này!”
Du Tiểu Mặc nghe thấy giọng Kiều Vô Tinh, liếc mắt nhìn qua liền thấy hắn vẫy tay với mình, bên cạnh là Cửu Dạ lãnh khốc đẹp trai như thường lệ, lập tức đi qua.
“Các ngươi đợi ở đây được một lát rồi nhỉ?” Du Tiểu Mặc đi đến trước mặt hai người, cười hì hì chào hỏi, không bận tâm tới những ánh mắt hâm mộ ghen tị xung quanh, có người quen và không có người quen khác nhau nhiều lắm.
“Cũng không lâu lắm, với lại còn nửa khắc nửa trận đấu mới bắt đầu, dù gì cũng phải đợi!” Kiều Vô Tinh thoải mái nói, cơ mà đây đúng là sự thật!
Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái.
“Có lẽ trận đấu thứ nhất sẽ là hỗn chiến, đến lúc ấy ngươi phải cẩn thận, có không ít người đều đang nhìn chằm chằm vào ngươi.” Khuôn mặt đẹp trai của Cửu Dạ vẫn bình tĩnh.
Du Tiểu Mặc biết rõ y đang chỉ ai, lại nói tiếp, hắn phát hiện mình quả là lắm kẻ thù.
Tổ Mã của Hắc Tri Chu nè, ả này cũng biết tới sự hiện diện của hắn, sau khi giao dịch hội kết thúc, cả hắn và Lăng Tiêu đều không che giấu dung mạo, cho nên chắc chắn Tổ Mã sẽ biết hắn tham gia; còn gia tộc Xích Huyết, không biết Du Chấn Thiên sẽ phái ai tới, nhưng có thể khẳng định, chắc chắn mấy kẻ này sẽ mượn cơ hội để đối phó với hắn.
Còn hai người nữa.
Du Tiểu Mặc chưa từng quên hai kẻ này, Tô Lãng và Nhan Huy, cả hai đều là đan sư, đồng thời còn là người của Hắc Tri Chu, hẳn là cả hai cũng sẽ tham gia, đến lúc ấy cần phải chú ý.
Tính sơ qua thì chỉ có bốn người, nhưng khó đảm bảo bọn chúng sẽ không thu mua đan sư khác.
Du Tiểu Mặc nghĩ nghĩ liền nói: “Không sao, dù là hỗn chiến, chắc ta cũng không xui xẻo tới nỗi bị phân tới cùng Hắc Tri Chu và gia tộc Xích Huyết chứ, mà nếu nói trước, cho dù thật sự gặp, ta cũng đâu có ngồi không.”
“Vậy thì được, đó giờ vận khí của ngươi rất khá!”
Kiều Vô Tinh cười nói.
Mười lăm phút yên lặng trôi qua, một tiếng chuông đồng vang dội khắp quảng trường, tiếng ồn ào dần dần tắt, cuối cùng hoàn toàn yên tĩnh.
Người đứng lên phát biểu là viện trưởng của Tiêu Dao Viện, viện trưởng là một người tuổi cao sức yếu, lưng hơi còng, tóc và râu màu hoa râm, cười tủm tỉm như một cụ ông hiền lành, giọng nói của ông rất trầm ổn, dường như vang vọng vào tai mỗi người.
Viện trưởng nói vài câu dạo đầu đơn giản, sau đó đi thẳng vào vấn đề, đại khái là quy tắc và nội dung so tài, trong đó có một vấn đề cực kỳ quan trọng.
Tiêu Dao Viện là bên chủ sự đại hội đan sư lần này, nhưng họ không đảm bảo tất cả các thí sinh có thể an toàn không chút thương tích, nói cách khác rất có thể sẽ xuất hiện thương vong, cho nên nói sinh tử do mệnh, nhưng cũng có một thiết lập khá nhân tính hóa, việc này liên quan tới trọng tài.
Nếu trọng tài tình cờ chứng kiến và phán định người này thua, người nọ nhất định phải xuống đài, làm như vậy thì đối thủ của hắn sẽ không hạ tử thủ, còn nếu dám bỏ qua quyết định của trọng tài, đại hội sẽ phán định hắn mất tư cách dự thi, nếu tình tiết nghiêm trọng thì rất có thể sẽ bị cấm tham gia đại hội đan sư mãi mãi.
Ngoài ra, chắc tất cả mọi người đều đoán được những quy tắc khác.
Sau đó, viện trưởng tuyên bố nội dung vòng so tài thứ nhất.
Như mọi người đoán, quả nhiên là hỗn chiến, bởi vì số người dự thi quá đông, toàn bộ cũng phải hơn ngàn người, nếu không đào thải được phần lớn ở vòng một thì rất khó tiến hành những vòng sau.
Du Tiểu Mặc và Kiều Vô Tinh bước về phía trọng tài gần mình nhất, trước mặt trọng tài có một cái bàn, bên trên là một cái rương, mỗi thí sinh sẽ rút một tấm thẻ ra khỏi rương, trên thẻ sẽ có số thứ tự, từ một đến ba mươi ba, rút được số nào sẽ dự thi ở võ đài đó.
Mỗi võ đài có năm mươi thí sinh, ngoại trừ võ đài số ba mươi ba, bởi vì không chia đều được, cho nên số người ở võ đài cuối cùng khá ít, chỉ có ba mươi sáu người.
Quy tắc của vòng thứ nhất là thế này:
Năm mươi người cùng đứng
trên võ đài, bất kể là dùng thủ đoạn gì, mười người cuối cùng còn trụ vững sẽ có tư cách tiến vào vòng tiếp theo, kể cả võ đài số ba mươi ba.
Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ rút được số một và số hai mươi lăm.
Du Tiểu Mặc đi tới trước mặt trọng tài, thò tay bốc một tấm thẻ trong rương, lật lên nhìn xem, bất ngờ làm sao khi bên trên viết —— Ba mươi ba.
“Vận khí của ngươi quả là không tệ!” Kiều Vô Tinh bật cười, xác suất nhỏ như vậy mà hắn cũng rút trúng, đúng là đáng ghen tỵ thật.
Du Tiểu Mặc cười hì hì, hắn cũng không ngờ mình lại rút được nó.
Cửu Dạ đứng một bên lạnh nhạt nói: “Chưa hẳn.”
Hai người quay đầu nhìn y, đã thấy Cửu Dạ hờ hững liếc về hướng khác, cả hai nhìn theo tầm mắt y, phát hiện một nữ nhân mặc váy trắng, nữ nhân sở hữu một dung nhan tuyệt sắc, chỉ đứng im thôi đã có cảm giác sặc sỡ lóa mắt, xung quanh nàng có rất nhiều đan sư anh tuấn trẻ trung vây quanh.
Trong tay nữ nhân cầm một tấm thẻ, nàng không hề che giấu nên bọn họ có thể nhìn rõ ràng trên thẻ viết: ba mươi ba.
“Người này là ai?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi, hắn cảm giác được nữ nhân này rất mạnh, có khi còn mạnh hơn hắn, vậy mà cũng may mắn như hắn luôn.
“Ngươi không biết cô ta?” Nét mặt Kiều Vô Tinh trở nên kì quái.
Du Tiểu Mặc buồn phiền, “Ta cần phải biết cô ta sao?”
Kiều Vô Tinh dở khóc dở cười: “Hôm trước ngươi mới cướp được tham long thảo trên tay ả đấy, sao lại cư xử như chưa từng gặp người ta thế?”
Du Tiểu Mặc há hốc miệng, hóa ra là con mụ kia, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Hắn lại nhìn về phía nữ nhân nọ, tình cờ gặp phải ánh mắt nàng, hiển nhiên là đối phương cũng nhận ra hắn, ánh mắt nhìn về phía hắn âm lãnh đến cực điểm, còn có hơi lạnh rất âm u.
Du Tiểu Mặc vô thức xiết chặt tấm thẻ trong tay, xem ra tiếp theo sẽ có một trận chiến lớn phải đánh rồi, hắn cứ tưởng mình may mắn lắm mới rút được số ba mươi ba, ai ngờ nó lại là khởi điểm của sự bất hạnh.
Mỗi người đều có vị trí riêng.
Du Tiểu Mặc đi về phía võ đài số ba mươi ba trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Những người đứng cùng võ đài với hắn cũng hưng phấn lắm, họ không biết, bởi vì Du Tiểu Mặc và Tổ Mã, võ đài này sẽ trở nên rất hung tàn.
Du Tiểu Mặc đứng bên rìa võ đài, Tổ Mã đứng ngay đối diện với hắn, dường như tầm mắt của nàng không hề rời khỏi người hắn, ánh mắt âm u tĩnh mịch làm sao, hắn cảm nhận được đấy, cơ mà xin lỗi nha, hắn không thể nào đáp lại, hắn đã có Lăng Tiêu rồi, chưa kể hắn không thích bạch liên hoa.
So với những võ đài khác, võ đài chỉ có vỏn vẹn ba mươi sáu người này thật trống trải, sau đó nét mặt của mọi người lập tức thay đổi, những ánh mắt lạnh lùng vô tình đang cảnh giác nhìn những người xung quanh.
“Nhớ kỹ, đợi tới khi số người trên võ đài chỉ còn mười người, vòng thứ nhất sẽ chấm dứt, người tiếp tục tấn công sẽ bị hủy tư cách dự thi, hy vọng các vị tự giác, thời điểm tiếng chiêng đồng thứ ba vang lên, trận đấu sẽ chính thức bắt đầu.” Trọng tài đứng dưới võ đài trịnh trọng thông báo, mặc dù khó tránh khỏi tử thương, nhưng có thể giảm bớt chút thương vong không cần thiết vẫn tốt hơn.
Đợi tới khi tất cả mọi người bước lên võ đài, người đứng bên bàn giám khảo bắt đầu gõ chiêng đồng.
Ba tiếng chiêng vang vọng khắp quảng trường, khí thế mạnh mẽ ầm ầm bùng nổ, hết luồng này đến luồng khác, làm người ngồi trên khán đài hoa cả mắt, xưa nay hiếm lắm mới gặp được một đan sư thải cấp, vậy mà bây giờ lại la liệt đông đúc, thỉnh thoảng có người còn phát ra tiếng sợ hãi.
Lúc mọi người đều nghĩ võ đài số ba mươi ba là thoải mái nhất, hai luồng khí thế mạnh mẽ đột nhiên bộc phát, như hai ngọn núi nguy nga mọc thẳng lên trời, sức mạnh linh hồn cuồng bạo thịnh nộ càn quét, những đan sư xung quanh không kịp chuẩn bị, giật mình tới mức hai chân đều mềm nhũn, kinh hãi nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc và Tổ Mã.
Những người còn đang may mắn vì rút được võ đài số ba mươi ba đều bắt đầu phiền muộn, may mắn cái quái gì chứ, căn bản là rút được giấy thông hành xuống Địa Ngục thì có, thực lực chênh lệch quá xa.
Tình hình bên này nhanh chóng gây sự chú ý, vừa nhìn thấy tình huống trên võ đài, một số người đã hít vào một hơi, ít đối thủ thì cũng may đấy, nhưng đồng thời xuất hiện hai cường giả đỉnh cao ư, ai nấy đều vội vàng hỏi thăm thân phận của họ.