Thần linh có thể chê cười tôi, nhìn tôi tận mắt chứng kiến người tôi yêu mà tâm đau đớn, nhìn anh tan nát cõi lòng mà thôi thể ôm được, nhìn anh khóc mà không thể thoải mái, nhưng mà anh không thể để cho tôi nhìn thấy anh chết.
Tôi đã từng không có bất cứ thứ gì, tất cả còn xót lại của tôi cũng chỉ có — tôi thương anh.
Tôi có thể hồn tiêu phách tán, cứ một lần cuối cùng như vậy, làm trao đổi, cho tôi chạm được anh một lần cuối cùng.
Tôi quay đầu gào to lên trời, mong muốn rằng ai đó sẽ nghe thấy được thỉnh cầu của tôi. Tôi có thể không vào lục dạo luân hồi, tôi có thể dùng kiếp sau của mình đánh đổi, tôi có thể vĩnh viễn chết đi để có thể có được cơ hội cuối cùng.
Cho tôi được tận mắt gặp anh. Chấp niệm của tôi, lòng tham của tôi, tình yêu của tôi, tại nơi này sẽ vĩnh viễn kết thúc.
Lần đầu tiên, thần nghe được nguyện vọng của tôi.
Tôi cảm thấy dòng nước băng lãnh, cảm thấy được thân thể anh trầm nặng và mái tóc phiêu phù trong dòng nước, dây chuyền của anh quấn lấy ngón tay của tôi.
Tôi ôm lấy anh thật chặc, quần áo bị nước làm cho ướt sũng khiến cho cơ thể anh nặng thêm, tôi kéo anh, cố sức đem anh lên bờ, cố sức kìm lấy ngực anh khiến cho anh nôn ra vài ngụm nước.
Toàn thân anh lạnh lẽo như dòng nước tháng tư, nước còn dính trên trán, hô hấp rất yếu, môi còn hơi run lên.
Tôi hôn anh, nhanh chóng hô hấp nhân tạo. Lần này thần linh thật sự nhân từ, không những cho tôi có lại cảm xúc mà còn cả ôn độ. Bây giờ tôi có lẽ còn ấm áp hơn cả anh. Tôi ôm lấy Lạc Dư Thần, đem đầu anh đặc trong ngực tôi, thật sự hạnh phúc nếu có thể giúp anh bớt lạnh.
Tôi đem anh ôm vào trong xe, mở hệ thống sưởi hơi, giúp anh cởi bộ quần áo đã ướt sũng trên người. Trong cốp có khăn bông lớn, tôi lấy ra giúp anh lau lại cơ thể, đem bàn tay lạnh như băng đặt ở trong lòng tôi, sưởi ấm.
Lạc Dư Thần ho nhẹ vài tiếng, lo lắng đến chuyển tỉnh rồi chợt nhìn thấy tôi. Tôi không có chỗ nào để trốn, chỉ có thể bại lộ dưới ánh mắt của anh.
Tôi biết như vậy là sai, tôi đã chết rồi, tôi không nên để cho anh nhìn thấy, không chỉ như người còn sống mà có cả ôn độ.
Tôi không nên để lại cho anh hiểu lầm, khiến anh nghĩ rằng vẫn còn có cơ hội, khiến anh tiếp tục ở trong mắt người ta là một kẻ không bình thường.
Nhưng tất cả đã muộn, tuy rằng anh vừa tỉnh nhưng đầu óc rất rõ ràng. Lạc Dư Thần khàn giọng cắn răng nghiến lợi nói: “Tiếu Hằng, quả nhiêu em không chết.”
Tôi mờ mịt, không biết phải nói thế nào với anh, Lạc Dư Thần nhào tới, anh suy yếu vô cùng, thoáng ôm lấy tôi khiến tôi không cách nào tránh được.
Anh khóc rồi nói tôi đừng doạ anh lần nữa.
Lạc Dư Thần ôm lấy bả vai hung hăng cắn lên một cái. Anh hôn trán tôi, mũi, môi, vì nước mắt mà khiến cho mỗi cái hôn đều trở nên mặn chát.
Mỗi một cái hôn cũng làm cho lòng tôi nhảy loạn, mỗi một cái hôn cũng làm cho lòng tôi sợ hãi, mỗi một cái hôn cũng làm cho lòng tôi đau đớn, mỗi một cái hôn cũng làm cho lòng tôi càng thêm bi thương.
Anh bóp lấy mặt tôi giống như xác nhận tôi vẫn còn sống, sau đó anh nở nụ cười rồi nói: “Không sai được, đây là tiếu hằng của anh.”
Tôi không biết nên nói gì, cũng không biết phải làm gì, anh đang ở ngay trước mắt, anh ôm tôi, anh yêu tôi mà tôi cũng yêu anh nhiều như vậy.
Nhưng mà tôi biết, tốt đẹp một lần thì cuối cùng cũng hoá thành bọt biển. Có lẽ một giây kế tiếp tất cả sẽ kết thúc, có lẽ một giây kế tiếp tôi sẽ trở về với cát bụi.
Mà Lạc Dư Thần hạnh phúc không có gì sánh được, anh bị tôi đè xuống ghế nói nghỉ ngơi nhưng vẫn nắm chặt lấy tay tôi.
Anh nói: “Lần này anh sẽ không bao giờ thả em đi nữa.”
Tôi chưa bao giờ biết, nước mắt của anh trái lại thật động nhân như vậy. Anh không còn lãnh khốc bức người, mị lực mười phần, cũng không phải là một vẻ đẹp xa lạ, mà là một con người yếu đuối như khiến lòng ta muốn vỡ tan.
“Anh vẫn cho là, em sẽ không rời xa anh.” Giọng của anh càng lúc càng khô khốc, mỗi câu chữ nói ra đều rất gian nan, nhưng vẫn cố nói: “Em luôn ở cạnh anh, cái gì cũng chuẩn bị cho anh thật tốt, cái gì cũng làm cho anh thật tốt, làm anh cái gì cũng không biết, không có em anh lại trở nên ngu ngốc như vậy. Em đã sớm biết, nhất định là em đã tính toán rất lâu nên em mới rời khỏi anh, em biết khi đi thì anh sẽ sống không nổi…em thật giảo hoạt, em xem, em thắng rồi đó…”
Lạc Dư Thần nhìn tôi, rưng rưng mỉm cười thì thào nói nhỏ.
Trong lòng tôi đau đớn tột cùng, nước mắt cũng không cách nào khống chế mà chảy xuống.
Khi là một linh thể tôi không hề có nước mắt, khó hơn nữa cũng chỉ có thể đau nhói ở tim, không cách nào phát tiết.
Người chết sẽ không bao giờ khóc được, vậy ra đây là cảnh giới nguyên sanh mà mọi người hay nói tới sao.
“Tiếu Hằng, em đừng khóc…” Anh thấy tôi khóc, đau lòng giúp tôi lau nó đi: “Anh nói đùa thôi. Em đừng khóc, em không có sai, em rất tốt, tại anh bất hảo …là tại anh giảo hoạt,